
hủ thu nhận. Anh và đứa em trai của mình là Len lúc đó mới biết thế nào là một gia
đình đúng nghĩa. Còn tiểu thư, cô ấy đối với anh một chút
lạnh nhạt, một chút quan tâm và một chút đố kị mỗi khi ông
chủ chuyên tâm vào để đào tạo anh. Nhưng không hiểu sao, cuối
cùng anh lại yêu mến hết thảy những thứ ấy.
Để rồi cuối cùng, khi anh hỏi cô tại sao lại qua lại với rất
nhiều người nhưng lại không yêu ai trong số họ? Lúc đó cô đã
nhìn anh bằng một ánh mắt long lanh như mặt hồ được trăng soi
xuống. Nét thủy mặc trong đôi mắt khiến cho trái tim anh càng
thêm rung động. Cô ấy trả lời: “Họ không đáng để tôi yêu”.
Anh tự hỏi rằng: Liệu có phải anh cũng không đáng để cô yêu?
Sau đó, khi Đường Thi bị ép hôn. Anh đã điên cuồng tới mức chỉ
muốn xông ra trước mặt Quang Anh và đánh cho hắn không còn đường sống. Nhưng rồi lí trí cũng kéo anh lại, anh không thể làm như vậy. Kéo cô ấy lại thì được gì chứ? Cô ấy cũng chẳng yêu anh đâu.
Nghĩ đến đó, Mac chợt cười lạnh.
- Con đang nghĩ gì vậy?
Không biết An Hợp từ đâu đi đến vỗ vai Mac. Anh chợt thu ánh mắt buồn khổ về rồi trả lời bà:
- Con đang nghĩ khi Đường Thi về thì nên nói gì với cô ấy. Nếu
cô ấy biết chúng ta liên kết với Quang Anh lừa cô ấy thì chắc
cô ấy sẽ giận tới chết mất.
An Hợp phì cười, bà bước đến chỗ lan can bên cạnh. Gió trên cao thổi tung mái tóc của bà. Bộ xườn sám đỏ chói được ánh
nắng phản chiếu càng thêm rực rỡ. Rồi bà quay sang Mac mỉm
cười nói:
- Cũng đúng, nhưng rồi nó sẽ hiểu ra thôi.
Mac không nói gì, anh nhìn về phía xa xa của thành phố. Nơi mà
thường ngày anh vẫn nhìn về với một ánh mắt ngóng trông.
Đường chân trời hiện hữu chạy ngang qua như cắt tầm nhìn. Như
một khoảng cách tạo ra ngăn giữa anh và cô ấy. Có lẽ hai người mãi mãi sẽ chẳng đến được với nhau.
Bỗng nhiên, tiếng An Hợp vang lên:
- Mac, những gì cần qua thì hãy cho qua đi. Vương vấn nhiều cũng chỉ khổ mình mà thôi.
Nói rồi bà bước vào bên trong. Còn lại Mac bơ vơ ở ngoài.
Người phụ nữ này khiến anh hoàn toàn nể sợ, có những lúc tự hỏi rằng: Trên đời này có thứ gì có thể qua mắt nổi bà
không?
Buổi chiều, Đường Thi đã về đến nhà. Khi cô mới bước chân vào thì…
Bụp!
Pháo giấy bắt phụt lên như niềm vui của mọi người trong Đông
Bang hội vỡ òa ra. Đường Thi thoáng chút giật mình, cô đưa mắt
nhìn xung quanh. Khắp nơi trong Tòa Nhà Vàng, tất cả đều dán
băng rôn với “khẩu hiệu”: Tiểu thư!
Chỉ là hai chữ “tiểu thư” đơn điệu vậy thôi nhưng ẩn chứa trong
đó là tất cả những tấm lòng của Đông Bang hội. Đường Thi khóe môi hơi giật giật, toan nói một điều gì đó nhưng lại thấy cổ
họng nghẹn đắng.
Ở giữa không gian của tầng một này, An Hợp và Liêu Tuấn đứng
cạnh nhau ngắm nhìn Đường Thi. Cách đó không xa còn có Mac, Lai
Hoàng, chú Lưu, chú Tam…Đường Thi lúc này bỗng dưng bật khóc
thành tiếng.
Sau bao nhiêu năm qua, cuối cùng khi trở về đây sau một chuyến đi
xa, cô đã nhận ra thế nào là gia đình. Đầm ấm quá! Cho dù
không phải là máu mủ thì với cô, nó còn thiêng liêng hơn cả
huyết thống.
- Mọi người…- Đường Thi đưa tay lên che đi biểu cảm trên mặt.
Lai Hoàng – con trai của An Hợp, thừa hưởng cách đối nhân xử
thế khéo léo từ người mẹ. Anh nhanh nhẹn bước lên dang tay ra
rồi nói giọng hào hứng:
- Muốn ôm anh một cái không?
Đường Thi lau nước mắt, mỉm cười rồi chạy nhanh về phía Lai Hoàng.
Lai Hoàng cũng mỉm cười tươi roi rói với cô, nhưng khi Đường Thi
chỉ còn cách anh chừng một mét thì…cô lại ngoặt sang phía Liêu Tuấn rồi ôm ông ấy vào lòng.
Lai Hoàng hớ hênh thu tay về rồi húng hắng giọng:
- Được lắm! Em dám làm anh mất mặt.
Đường thi và mọi người cùng cười, không khí xúc động vừa rồi được thay bằng một nét rộn rã và tươi mới.
Nghe nói tiểu thư độc nhất của Đông Bang hội đã trở về nhà!
Bố mẹ của Quang Anh cũng hay tin này. Nhưng cái họ đang thắc
mắc là tại sao con trai họ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu? Không phải
là bị đám người Đông Bạng hội khí gió kia diệt khẩu rồi chứ?
Bà Trinh sau khi đoán như vậy đã lập tức lên chùa cầu may!
Nhưng, vào một buổi…tối đẹp trời. Trăng thanh gió mát, ánh sao
lấp lánh trên tấm màn đen huyền ảo. Lấp lánh, long lanh như kim
cương. Đường Thi một tay vuốt vuốt mái tóc mềm, một tay vịn
vào lan can. Cô dướ