80s toys - Atari. I still have
Anh Có Sợ Em Không?

Anh Có Sợ Em Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324310

Bình chọn: 7.00/10/431 lượt.

cô ấy? Và ai đã là người bĩu môi bảo cô ấy không đáng
yêu? Chính là Quang Anh chứ còn ai nữa! Nghĩ lại cũng thấy lúc đó mình
bị tức giận đè nén đến mù cả mắt. Cho đến khi người ta gần gũi nhau hơn
rồi thì mới nhận ra những cái không đáng yêu ấy...thực sự rất đáng yêu.

Quang Anh cúi xuống nhặt chiếc guốc màu đen lên, biết chắc nó là hàng
hiệu nhưng cô ấy không thương xót thì anh cũng chẳng nuối tiếc làm gì.
Nghĩ vậy, Quang Anh cười nhạt một điệu rồi đáp trả chiếc guốc lại phía
Đường Thi khiến cô bất ngờ đến nỗi không kịp né. Sức của đàn ông tất
nhiên là sẽ hơn phụ nữ. Đã thế guốc lại không phải là một vật có tình
cảm và càng không có mắt cho nên...nó đành phải đắc tội với chính chủ
nhân của mình. Cả một chiếc guốc đã hạ cánh trúng ngực Đường Thi khiến
cô phải kêu "A" một tiếng kinh dị. Sau đó là màn ôm ngực giữa đường và
bắn tỉa ánh mắt hết sức rầm rộ của đôi trai gái lạ kì này.

Đường Thi nghẹn đến nỗi suýt nữa thì không nói được, cô chỉ thẳng tay về phía Quang Anh, nghiến răng ken két:

- Đồ khốn kia! Anh dám làm thế à?

Quang Anh vẫn thơ ơ như không có chuyện gì:

- Ai ngờ lại trúng. Vô tình thôi!

- Vô tình? Anh tưởng nói như vậy thì tôi sẽ tin à?

Quang Anh vừa nói vừa nhún vai:

- Tin hay không là tùy tiểu thư. Dù sao thì cũng tại cái bộ ngực quá khổ và thu hút của cô nó làm nên chuyện. Cô không thể trách tôi được.

- Anh...

Không đấu khẩu nữa. Anh ta thắng rồi!

Đường Thi tháo nốt chiếc guốc kia ra, cầm trên tay rồi bỏ đi. Đời cô
chưa bao giờ phải chịu một sự uất nghẹn đến không thở nổi như thế này.
Người ta nói quả không sai "nếu đã chia tay, tốt nhất là không nên gặp
lại". Bây giờ thành oan gia giữa đường rồi, đó là họa chứ chẳng phải là
xui sẻo gì nữa. Đường Thi đang tự nghĩ là: Chốc nữa về nhất định sẽ đốt
vía. Gặp anh ta đúng là họa sắp ngập tới đầu rồi.

Tuyệt nhiên, Đường Thi quên luôn cái vụ tìm hiểu xem Quang Anh đến đây làm gì.

Tức giận làm mù quáng đầu óc!

Nhìn bóng dáng Đường Thi cứ đi xa dần, Quang Anh chỉ biết cười. Cáo cuối cùng cũng chịu lộ đuôi ra cho người ta dẫm lên rồi.

Sáng hôm sau, khi Đường Thi vừa mới bước ra khỏi cửa phòng của khách sạn thì đã phải chui lại phòng. Lí do là đúng lúc đó, Quang Anh cũng đi ra. Hai ánh mắt chạm nhau vừa ngại mà vừa tức khiến Đường Thi chỉ có nước
chui lại vào phòng và trút mọi xúc cảm lên chăn gối. Cô vừa nhảy chồm
chồm trên giường vừa hét lên:

- Cái đồ chết tiệt nhà anh! Cái thứ dai như đỉa đói nhà anh!

Quang Anh ở phòng bên cạnh hắt hơi mấy lần. Chắc chắn là cô ấy đang rất
tức giận rồi. Cái vụ hôm qua cũng đã nguôi đâu cơ chứ. Lại được sáng ra
chạm ngay phải mặt nhau thế này thì...không uất mới là lạ.

Quang Anh bước đến chỗ điện thoại bàn...và gọi điện.

Đường thi đang ngồi xem tivi, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa.

- Chào cô! Quý ông phòng bên có gửi cho cô bó hoa này.

Đường Thi phải mất một lúc lâu mới dịch được ra anh chàng phục vụ này
nói gì. Nhưng mà cái câu dịch của cô nó lại thành thế này "Chào cô! Có
người gửi hoa cho quý ông phòng bên." (tác giả đang tự hỏi là tại sao
lại dịch được ra như vậy?).

Đường Thi cố - mỉm - cười nhận lấy bó hoa rồi chờ cho phục vụ phòng đi
khỏi cô liền đóng sập cửa lại. Công việc sau đó là chạy vào nhà vệ sinh, đập lát bó hoa ấy ra và...tắm. Tất nhiên là cánh hoa sẽ được trưng dụng cho việc này.

Đúng là trăng hoa muôn đời không bỏ được, mấy cái lời hứa với chả thề
ngày xưa chỉ đáng vứt là cho chó nó ngửi. Đã sang tận đây rồi mà vẫn có
người gửi hoa cho. Nếu người gửi không phải là con gái thì cô sẽ đi bằng đầu cho anh ta xem.

Nhưng mà rõ ràng Đường Thi không hề biết rằng mình đang ghen. Cô còn
chẳng biết là tại sao người ta lại gửi hoa cho cô để mang đến chỗ Quang
Anh. Và càng không biết rằng bó hoa đó rõ ràng là của mình.

Bất đồng ngôn ngữ quả là một mối tai hại.

Còn bên này, Quang Anh vẫn cứ nghĩ rằng Đường Thi sẽ ngất ngây trong cái lãng mạn mà mình vừa tạo ra. Hẳn là cô ấy sẽ điên lên vì hạnh phúc và
có thể là sẽ hít hà đến tắc cả mũi với bó hoa đó. Nhưng không, nếu để
anh biết được sự thật không như anh đang nghĩ thì có lẽ...(thờ dài).

Đang ngồi nghĩ về cái cảnh tượng Đường Thi sẽ chạy đến chỗ anh, rồi quỳ
xuống khóc lóc xin anh tha thứ thì...chuông điện thoại reo. Thấy chưa?
Anh biết ngay mà, thể nào rồi cô ấy cũng phải xuống nước trước thôi. Chỉ tiếc rằng Quang Anh chưa đắc ý được bao lâu thì Đường Thi đã gầm lên
trong điện thoại:

- Tôi cảnh cáo anh, trong những ngày tới. Nếu anh còn đến gần hay xen
vào chuyện của tôi thì anh chết chắc với tôi rồi đấy. Anh nghe rõ chưa?

- Đường Thi! Cô sao thế? - Quang Anh cố tình giả nai để chữa thẹn.

Nhưng Đường Thi cũng chẳng phải vừa:

- Đừng có giả vờ. Tôi sẽ đến chỗ khác ở, tồi tàn cũng được. Còn hơn là phải ở cạnh anh. Đừng làm tôi phải điên lên.

Câu nói cuối cùng của Đường Thi khiến cho Q