
i
Đường Thi cô vào dùng chung bữa. Có biết cô là ai không?
Hình như Đường Thi đang hiểu nhầm đây là một lời thách đấu của mĩ nhân. Thật là thiện tai, tiểu thư Đường Thi đã quá lo lắng
rồi. Cần phải tĩnh tâm đi!
- Này cô, tôi không biết tại sao cô lại cùng xuất hiện với Quang Anh. Càng không biết vì sao cô lại muốn mời tôi ăn cùng
nhưng...Được! Tôi sẽ cùng ăn với các người.
Các độc giả có thể dịch câu cuối ra là: Được, tôi quyết sẽ
liều một phen sống mái với cô! (Hoặc các người) ="=.
Quang Anh và mĩ nhân chỉ biết trao đổi bằng ánh mắt. Rồi hight
five cũng bằng ánh mắt nốt. Rốt cục thì cũng sập bẫy rồi. Ai bảo sói không mắc bệnh teo não đột xuất?
Trên bàn, mùi thức ăn tỏa ra
ngào ngạt khiến dịch vị của cả ba người – Quang Anh, Đường Thi
và mĩ nhân như đình công trỗi dậy. Chỉ tiếc là họ vẫn đang
trong tình cảnh gườm gườm cho nên không để ý đến chuyện ăn uống mấy.
Đường Thi nhìn mĩ nhân như muốn lác cả mắt, thế mà cô ta không
những không lườm lại hay khó chịu gì, lại còn quay ra mỉm cười với Đường Thi theo cái kiểu “tôi xinh lắm phải không?” Tuy là
phẫn uất đến hộc cả máu, những Đường Thi cũng chỉ biết để
lục phủ ngũ tạng gặm nhấm nó.
Quang Anh nhìn hai người con gái cạnh mình, anh bị kẹp ở giữa.
Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ chép miệng lắc đầu mà cảm
thán. Còn người trong cuộc như anh đây mới có thể hiểu được
cốt lõi vấn đề. Rằng anh không có tội nghiệp gì đâu, ngược
lại, rất sung sướng và hạnh phúc. Vì Đường Thi đã sa vào bẫy
rồi.
Nhưng Quang Anh cũng không biểu lộ gì nhiều. Anh chỉ hơi hơi sầm mặt lại rồi cười kiểu bất lực:
- Thôi nào, chúng ta ăn cơm đi!
Lập tức, hai người con gái xinh đẹp quay ra nhìn anh với nhiều
tia phức tạp, rồi cuối cùng thì mĩ nhân cũng là người đại
diện lên tiếng:
- Vâng!
Chỉ một câu này thôi cũng đủ đánh một đòn chí mạng vào Đường Thi. Câu “vâng” của ai kia nghe mới nhẹ nhàng và êm ái làm sao!
Giống như sự tình tứ của mấy đôi yêu nhau ấy. Đường Thi nghe mà vừa tức vừa rùng mình. Cô chỉ hận một nỗi là không thể dùng chiếc dao trên tay để găm một phát vào hai con người thân yêu bên cạnh mình đi cho rồi.
Thật là uất đến tận trời xanh!
Nhưng rồi Đường Thi cũng tự biết lấy lại phong độ cho mình. Cô
ngồi ngay ngắn, ưỡn thẳng người rồi ăn như thường. Dường như sự khó chịu trong cô giờ đây đã bị cô đốt cháy. Sự chuyển biến
quá nhanh này khiến cho mĩ nhân và Quang Anh không kịp trở tay.
Họ chỉ biết liếc mắt nhìn nhau rồi bắt đầu chiến dịch hai.
Đó là màn gắp thức ăn.
- Em ăn đi! Thức ăn ở đây được chế biến từ các nguyên liệu thượng hạng đấy.
Quang Anh nói vẻ hiểu biết rồi gắp một miếng thịt vào bát
của mĩ nhân. Tất nhiên là mĩ nhân cũng sẽ phối hợp, cô ta toét miệng ra cười, hàm răng sáng bóng lộ ra. Đôi mắt lúng liếng
đưa tình khiến ngay cả Đường Thi cũng bị hơi ngỡ ngàng. Sức mê
hoặc của cô ta đúng là không thể cưỡng lại.
Đường Thi càng tức tối hơn, cô giậm chân thật mạnh rồi buông
nĩa đứng dậy. Ly vang đỏ trước mặt được Đường Thi sử dụng một cách triệt để. Cô nghiến răng rồi hất toẹt nó vào mặt Quang
Anh khiến mĩ nhân cùng tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Quang Anh nín lặng không nói gì. Thứ chất lỏng có màu đỏ trong giờ đã tràn ngập trên khuôn mặt. Đôi ba giọt còn tràn cả vào
mũi, miệng và mắt. Hương vị chan chát và cay cay bỗng chốc nổi lên. Nhưng Quang Anh dường như lại không có phản ứng gì bên
ngoài. Hai bàn tay bóp mạnh cán dao và nĩa, ánh mắt sâu thăm
thẳm nhìn vào người con gái đang nổi cơn thịnh nộ với mình.
Đôi tai anh nghe từng lời cô nói:
- Tôi về, chào anh!
Bốn chữ vẻn vẹn, tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho
Quang Anh như bị đá đè. Hơi thở anh gấp gáp, đôi mắt vội vàng
nhìn theo bóng Đường Thi đi xa dần, xa dần cuối cùng mất hút.
Sau đó thì…
Quang Anh ngồi xuống và…cười!
Những người trong nhà hàng không hiểu biết lại tưởng Quang Anh
đã bị thứ rượu vang kia làm cho tê dại cả thần kinh. Đến mức
không chịu nổi nữa đành phải phát điên. Nhưng không phải đâu,
ngược lại, anh ta hoàn toàn tỉnh táo.
Mĩ nhân ngồi bên cạnh cũng lấy khăn giấy lau miệng và nói:
- Thế nào? Diễn tốt đấy chứ?
Quang Anh vừa dùng lực với miếng thịt bò 80% của mình, vừa cười hả hê:
- Tất nhiên, chỉ cần cô ấy chịu rời khỏi nơi khỉ g