
́n thoát của cô:
- Chẳng phải em bảo muốn "chiến" hay sao? Có giỏi thì thoát đi.
Đường Thi vùng vẫy, sau một hồi, chiếc váy ngủ của cô đã bết
dính cả vào người tạo lên những đường cong tuyệt mĩ. Đúng là
sản phẩm chất lượng cao của tạo hóa! Cô đưa tay tát tới tấp
vào người Quang anh khiến da thịt anh trong phút chốc đã đỏ ửng lên.
- Em nói lại lần cuối. Còn đùa nữa là anh chết chắc đó.
Quang anh cười cười rồi buông người cô ra. Anh không đỡ cô dậy,
chỉ nhởn nhơ ngắm nhìn con mồi đang khổ sở sau một hồi vùng
vẫy.
Đường Thi mặt đỏ tía tai loạng choạng đứng dậy, đầu tóc thì
bú rù như mấy nhân vật điên loạn trong vài bộ phim nào đó.
Nhưng tất nhiên là trông cô lúc này còn quyến rũ hơn cả lúc
bình thường. Đường Thi vơ lây chiếc khăn tắm cạnh đó cuốn lên
người mình rồi nhảy bổ người về phía Quang anh. Cô dùng cánh
tay kẹp đầu anh lại và ra sức dứt lấy bộ tóc cũng không kém
phần long trọng của anh. Vừa thực thi hành động dã man đó,
Đường Thi vừa cười lớn và nói:
- Anh dám dở trò bỉ ổi với em sao?
Quang anh chỉ biết kêu la như lợn bị chọc tiết:
- Dừng tay, em mà còn dứt nữa là chồng em hói đấy.
- Hói à? Anh hói được thì hói luôn đi.
- Em muốn bị phát hiện trược mặt bố sao?
Đường Thi lập tức buông tay, cô biết thừa vừa nãy Quang anh đủ
sức để nạt lại cô. Thế mà anh không làm, lại mặc sức cho cô
hành hạ. Trong lòng cô bỗng nhiên giấy lên một sự ấm áp, một
sự vui mừng. Và thêm một cảm giác buồn cười nữa. Đường Thi
ngồi vào mé bồn tắm, đưa tay vờn nước rồi lại té nhẹ lên
người Quang Anh. Cô nheo mắt nói:
- Anh sợ bố em đến thế sao?
Quang anh trả lời theo lẽ tự nhiên:
- Phải. Sợ bố em còn hơn cả tử thần.
Đường Thi ngửa cổ cười khanh khách. Quang anh không phải là
người đầu tiên sợ bố cô như vậy. Ngay đến cả cô cũng còn sợ
bố cô như chuột sợ rắn cơ mà. Rồi cô nhìn Quang anh hỏi tiếp:
- Vậy anh có sợ em không?
Quang Anh liền ra sức hất nước lên người Đường Thi, rồi lại
nhận lấy mấy hành động thô bạo từ phía cô. Lúc này anh mới
nói:
- Đấy, em như vậy anh không sợ sao được!.
- Ý anh là em đang "bạo lực gia đình" ấy hả?
Quang Anh nẳm ngửa người ra bồn tắm. Thân thể anh đỏ ửng lên vì mấy cái đánh của Đường Thi. Từng cơ bắp rắn chắc lộ lên
khiến nhiều người mơ ước. Cái này đương nhiên Đường Thi cũng
nhìn chán mắt rồi:
- Bạo lực á? Còn hơn thế nữa ấy chứ. Em đang hành hạ chồng đấy.
Đường Thi nhíu đôi mày xuống rồi nói:
- Anh có là đàn ông không thế? Sao lại để vợ trèo đầu cưỡi cổ như vậy?
- Anh là đàn ông nên mới chịu được em đến giờ đấy! Ý anh nói là nhịn nhé.
Đường Thi vỗ vỗ mặt Quang Anh theo kiểu hài lòng. Rồi cô đứng
lên toan bước ra ngoài. Trước khi đi cô không quên nhắc:
- Nhanh lên, chúng ta còn đi gặp bố.
Vậy là quan hệ song phương giữa hai người vẫn hết sức mập mờ.
Chưa có tuyên bố nào mang ý hòa giải hay tiếp tục chiến tranh
được đưa ra. Rốt cục thì đến bao giờ những con người xung quanh
hai thái cực này mới được bình yên? Những người trong khách
sạn đang không ngừng la ó vì họ. Bởi vậy mà các cụ mới có
câu "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết".
Quang Anh và Đường Thi tay trong
tay ra sân bay đón hai vị tiền bối thuộc hàng khủng! Trời cao
và trong vắt, những vệt nắng sớm trải dài trên con đường nhựa. Phố xá tấp nập, người đi kẻ lại như mắc cửi. Hai con người
đứng trước sảnh của khách sạn, mỗi người nhìn một phía. Bàn
tay đan chặt trông thật là lãng mạn!
Bỗng, một chiếc xe taxi đi tới, hai người lại tiếp tục cảnh tay trong tay bước xuống. Suốt quá trình đó, ai bảo họ đang giận
nhau cơ chứ?
- Này! Bỏ ra - Đường thi quát lên.
Quang Anh định ngồi lên trên ghế lái phụ thì nghe thấy tiếng
Đường Thi the thé như vậy. Anh nhếch môi rồi buông tay cô ra. Đúng là ghế lái phụ không thể đủ chỗ cho hai người ngồi.
Xe chạy bon bon trên đường, từng hình ảnh lùi xa dần, xa dần như một thước phim sống động và đầy màu sắc. Đường Thi chăm chú
vào "bộ phim' mà mình đang theo dỗi, rồi cô lại bất chợt nhận
ra: Đã lâu cô chưa về nhà rồi.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tại sao cô phải ở đây lâu như vậy
nhỉ? Chỉ vì cái tên đang nhởn nhơ ngồi hàng ghế đầu hay sao?
Không, nghĩ đến đây, Đường Thi lắc đầu nguầy nguậy. Cô sao có
thể bị chi phối bởi đàn ôn