
t giấc vì buổi sáng nay giấc ngủ bị Đường Thi phá đám. Nhưng còn chưa kịp nhắm mắt. Phía ngực anh đã có một bàn tay
mềm mại trườn vào. Sau lưng cũng vương vất một hơi thở ấm áp.
Khiến cho người anh trong phút chốc nóng bừng lên.
Không, phải kiềm chế, nhất định cô ấy đang cố tình quyến rũ
để thử sức chịu đựng của anh. Thế là Quang Anh không nhúc
nhích, cho dù là rất muốn.
Đường Thi không hiểu mình đang làm cái gì, nhưng thực sự là cô
cảm thấy trái tim bỗng dưng nhoi nhói khi Quang Anh tức giận. Cô
muốn anh không giận cô nữa, cô muốn anh lại dùng ánh mắt trìu
mến nhìn cô, cô muốn anh lại dùng đôi tay ấm ấp mà vuốt nhẹ
mái tóc cô như vừa nãy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là cô đã bị teo não!
Dù biết mình mắc phải căn bệnh nguy hiểm đó, vậy mà cô vẫn
muốn làm những hành động mờ ám như thế này. Chỉ để đổi lại
một ánh mắt và một đột bàn tay của anh.
Đường Thi áp khuôn mặt mình vào lưng Quang Anh, cô chưa bao giờ
thấy mình ủy mị và yếu đuối đến đáng ghét như thế này. Hơi
thở của cô dường như cũng gấp gáp hẳn lên, là do cơ thể anh
cũng đang nóng dần dần.
- Em muốn gì? - Quang Anh cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh, nhưng dường như nó vẫn xúc động đôi chút.
Đường Thi không nói gì. Cô chỉ ôm anh chặt như vậy.
Chỉ khổ cho mỗi đồng chí Quang Anh, anh thấy người mình cương
cứng toàn phần. Sợ rằng cử động thêm một chút là ma sát sẽ
tạo ra lửa thiêu đốt cơ thể anh ngay lập tức.
- Đường Thi. Anh muốn ngủ.
Thực ra câu nói đấy là " Đường Thi, anh muốn em!".
Đường Thi im lặng như đã chìm vào giấc mộng rồi.
- Này, anh nóng quá, anh không chịu nổi nữa đâu.
Thực ra là "anh nóng quá, em mà còn giữ nguyên những hành động này là anh cho em biết tay đấy".
Khi sức chịu đựng lên đến đỉnh điểm thì cũng là lúc Đường Thi buông tay ra. Cô quay người lại về phía anh. Trước khi quay, cô
không quên nói:
- Em ngủ đây. Anh đừng lải nhải nữa! - Rồi như nhớ ra gì đó, cô nói thêm - Anh tắm đi, lưng anh chảy nhiều mồ hôi quá, điều hòa đểu như thế sao?
Quang Anh rủa thầm trong lòng. Mẹ kiếp, đưa anh vào bẫy rồi lại khiến anh như thằng ngố trong cái bẫy ấy. Anh thề, anh thề là
cả đời này sẽ không quên nỗi nhục nhã ngày hôm nay. Cho anh
được tự sướng đặt tên nó là "nỗi nhục sinh lí". Vì anh không
thể giải tỏa sinh lí ngay lúc cao trào. Thật là ức chế không
chịu được. Sớm muộn gì anh cũng bị bệnh mất, amen.
Buổi chiều, theo như lời hẹn ban
sáng, Quang Anh và Đường Thi sẽ đến bể bơi ở chỗ Len. Trong khi
Đường Thi còn đang chuẩn bị với đống quần quần áo áo lỉnh
kỉnh thì Quang anh lại nằm ườn ra giường với điệu bộ chán
nản. Đường Thi thấy vậy ném vội chiếc mắc quần áo về phía
Quang anh. Cũng may là anh có một chút võ nên tránh né được.
Chứ cái mắc kia mà tương thẳng vào mặt thì anh chỉ có nước
bán công ti để vào viện thẩm mĩ. Quang Anh uể oải nói:
- Sao nữa đây?
Đường Thi hất hàm:
- Anh không dậy chuẩn bị đi. Xem kìa, anh đang mặc độc chiếc
quần đùi thôi đấy. Định mặc cái thời trang mát mẻ ấy ra đường hay sao?
- Tí nữa anh sẽ mặc thêm một chiếc áo pull và đeo một cái kính cho hợp cảnh là được chứ gì?
Đường Thi vứt đống quần áo lên giường, cô cũng bò lên theo đó
đến chỗ Quang Anh. Dùng đôi mắt chớp chớp như muốn quyến rũ
nhìn anh:
- Quang Anh mà em biết không phải là một thằng cha lôi thôi như thế!
Quang Anh đẩy tấm thân đang dần dần đè lên người anh ra. Anh phải cự tuyệt cô ta ngay lập tức, tránh trường hợp chốc nữa anh
lại phải chạy vào nhà vệ sinh giải quyết.
- Cảm ơn vì lời khen của em. Nhưng anh mặc đẹp là để cho ai
ngắm? Chẳng phải dù có mặc đẹp thế nào thì "người ta" cũng
không thích hay sao?
Đường Thi mỉm cười, một nụ cười đẹp mê ly. Đảm bảo rằng, có
10 thằng đàn ông thì có đến 11 thằng bị dụ hoặc bởi nụ cười
này.
- Thôi nào. Dạo này anh như trẻ con thế?
- Anh đang ước mình được làm trẻ con đây.
Đường Thi ngồi dậy rồi nói:
- Nhưng dù sao thì em cũng không thích chồng em ăn mặc lôi thôi!
Nghe thấy câu nói này, Quang Anh lập tức nhổm người dậy. Cô ấy
vừa nói cái gì? "Chồng em"? Ôi! Nghe nó mới ngọt ngào và
thuận tai làm sao. Thế là, trong giờ phút quá khích, anh đã
nắm chặt lấy tay Đường Thi nói trong nỗi xúc động:
- Em vừa nói gì? Em không thích a