
hôn lên môi của cô, cô hôn trả anh, để cho anh chìm
càng sâu hơn vào trong nụ hôn này, ngón tay thon dài ấm áp dao động trên thân thể cô, như đốt lên từng đốm lửa nhỏ. Anh hôn thân thể da thịt cô, để thân thể cô chuẩn bị cho anh.
Thời điểm khi vật nóng rực của
anh lấp đầy cô, cô kích động muốn khóc, hàm răng cắn bờ vai của anh, rất dùng sức, thậm chí còn nghe thấy tiếng anh rên đau. Cô không buông ra,
anh lại càng thêm cuồng dã, động tác càng phát ra mãnh liệt, dường như
muốn nghiền nát cô ra, hóa thành nước, hóa thành bùn, cùng anh hòa vào
nhau.
Sau khi triền miên, anh đứng dậy xuống giường, ra khỏi
phòng ngủ, không cho cô bất kỳ cơ hội tham luyến nào, Tả Á vô lực nằm ở
đó, nghe tiếng anh tắm, cô lấy váy ngủ, mặc vào, che giấu chỗ xuất hiện
vế bầm tím.
Một lát sau, cô nghe phía bên ngoài có tiếng động,
anh lại muốn đi rồi sao? Tả Á vội xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ,
thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, cô rất muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết,
cô nhớ anh, cô sợ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Nhìn về phía anh
rời đi, trái tim Tả Á cũng đau theo, anh lại rời đi rồi, sau mỗi một lần kích tình, anh đều để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng như vậy, làm
cho cô ban đêm không cách nào ngủ được, trợn tròn mắt đếm vết thương
lòng.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ, tay nắm chặt khung cửa, hai mắt mở thật to nhìn bóng lưng to rộng của anh, chờ đợi và mang theo chút thỉnh cầu: "Tối nay đừng đi, được không?"
Kiều Trạch nghe thấy lời của cô, bóng dáng cao lớn cứng đờ lại, bàn tay đang đưa ra mở cửa khựng lại giữa không trung. Mấy ngày nay, mỗi khi anh trở về đều không thấy cô
chờ anh, mỗi lần anh rời đi, cô đều không nói gì, tối nay là lần đầu
tiên cô nói anh ở lại, trong lòng anh lướt qua cái gì đó, nhưng chỉ chớp mắt rồi biến mất, trái tim lần nữa nguội lạnh, anh không phải liều
thuốc chống cô đơn của cô: "Tình Văn đang chờ tôi!"
Thân thể Tả Á lảo đảo muốn ngã, gương mặt vốn tái nhợt càng thêm không có huyết sắc,
một câu nói của Kiều Trạch đã làm vết thương trên người cô càng thêm rỉ
máu, cô, Tả Á, mới là vợ của anh, không phải sao?
Đi thôi, đi
thôi, anh đi, cô cũng muốn đi, từ biệt căn phòng trống rỗng lạnh lẽo
này, từ biệt chiếc giường tịch mịch của hai người, cô không cần phải mở
to mắt đếm vết thương mỗi đêm nữa, không cần nhìn bóng lưng lạnh lùng
của anh nữa, không cần đau lòng nữa.
Anh đi, vẫn không quay đầu
lại, chỉ cần anh quay đầu lại, anh sẽ thấy, cô gái sau lưng kia, trên
mặt đều là những giọt nước mắt khổ sở, chỉ cần anh quay đầu lại, anh có
thể thấy, vẻ mặt tràn đầy thâm tình của cô.
Nhưng, anh sẽ không
quay đầu lại đâu, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, một tháng này, mỗi
một lần trở về anh đều không nói một lời, chỉ cùng cô đan vào triền
miên, anh rời đi vẫn cũng không quay đầu lại, chỉ chừa cho cô một bóng
lưng lạnh lùng, vô tình, không yêu.
Từng đêm như vậy với cô rất
dài, mỗi một ngày kéo dài như cả năm. Cô cô đơn một mình trông giữ căn
phòng này, ban đêm ngủ trên chiếc giường tịch mịch của hai người, nghĩ
tới anh và Tình Văn đang ở bên nhau, trái tim của cô nhói đau, không
cách nào đập được.
Kiều Trạch, Kiều Trạch, đã không còn là Kiều
Trạch yêu thương cô trước đây nữa, cuộc sống của anh đã bắt đầu chệch
sang hướng khác, anh đã có cuộc sống mới. Cho tới bây giờ anh chưa từng
yêu cầu cô ở lại hay đi, không phải là không, không phải là không dám,
mà là.......không muốn.
Cô giống như không khí, chỉ mong cứ như
vậy lặng lẽ chờ anh trở về, trông chừng nhà anh, cho đến khi, anh hoàn
toàn quên cô và cái nhà này, quên đi sự tồn tại của cô, quên đi tình yêu nặng nề này.
Nhưng, trái tim của cô, tại sao lại đau đớn như
vậy. Tả Á nằm trên giường, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên bàn tay cô,
chiếc nhẫn nằm trên ngón tay áp út này đã trở nên xa lạ rồi, tình yêu,
dường như đã rời đi rất xa, chỉ còn lại mình cô lưu luyến?
Không nỡ rời xa anh, không nỡ rời bỏ căn nhà này, không nỡ phải chia xa.......
Nhưng cuối cùng cũng phải buông tay thôi.
Tả Á quét dọn sạch sẽ căn nhà, mang đi những thứ thuộc về mình, trở về căn phòng nhỏ của cô trước kia, rồi sau đó một mình gọi xe đi đến khu nghỉ
dưỡng. Cô có chìa khoá của căn biệt thư trong núi kia, đi tới trước cửa, mở cửa đi vào.
Nhìn những tấm hình cô và Kiều Trạch treo trên
tường cô nhẹ mỉm cười, ra ngoài bằng cửa sau, cô băng qua biển hoa hướng dương, đi tới ngọn đồi kia, cô nhìn cái cây có khắc hình vợ chồng, nhìn hình ảnh của hai người đung đưa trong gió.
Cô đào đất dưới tán
cây, từng chút từng chút đào một cái hố nhỏ, có chút mệt mỏi ngồi xuống
dưới đất, lấy trong túi xách ra một chiếc bình nhỏ, cuối cùng lấy ra một cái ly.
Cô nhìn cái ly trong tay, nước mắt không nhịn được rơi
xuống, cuối cùng có chút không đành lòng đặt cái ly vào trong cái hố,
tất cả, đều dùng đất chôn lại. Cô nằm trên mặt đất, tựa như nghỉ ngơi,
cũng tựa như đang ngẩn người. Cuối cùng cô đứng dậy, nhìn nơi đã chôn đi tình yêu của mình, chìa tay ra, chảy nước mắt nói lời tạm biệt, rồi
xoay người rời đi.
Lúc về đến thành phố, trời đã tối rồi, m