
ó có một tờ giấy,
bởi vì đau khổ, anh chết lặng vươn tay ra, cầm lấy tờ giấy.
Tờ
giấy đã bị vò nát, anh mở ra, có chút không tin được nhìn nội dung tờ
giấy, Kiều Trạch chợt có cảm giác như thế giới hoàn toàn bị hủy diệt
rồi, Tả Á.......Tả Á, bị bệnh bạch cầu, đầu như bị sét đánh trúng, trái
tim tê liệt đau đớn, tay cũng run rẩy, nước mắt cuồng loạn rơi xuống:
"Tả Á, Tả Á......." Anh đứng bật dậy, điên cuồng kêu tên cô, vọt ra khỏi phòng ngủ, nhưng không biết phải đi đâu tìm cô, âm thanh bi thương vang vọng trong căn nhà vắng vẻ trống rỗng, mà trả lời anh chỉ tiếng gió đã
từng cùng cô chờ đợi anh về. Kiều Vân chợt nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập vang lên không ngừng, vừa
cửa mở ra, Kiều Trạch liền giống như đầu xe lửa mà xông vào, ánh mắt
cuồng loạn,nước mắt chảy ra trong hối hận, điên cuồng gào thét, kêu tên
Tả Á, bóng dáng cao lớn giống như mất khống chế xông đi khắp nơi tìm
kiếm Tả Á
Điền Văn Lệ từ phòng ngủ đi ra liền nhìn thấy Kiều
Trạch, đối với anh, bà có oán hận, có giận dữ, tuy nhiên lại không thể
phát tiết ra được.
Kiều Trạch điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng vẫn
không tìm được Tả Á đâu cả, đầu óc anh choáng váng, thân thể trở nên
chết lặng, không thể nhìn thấy gì trước mắt, tai cũng nghe thấy gì cả,
đầu óc ong ong, chỉ đau khổ nức nở mà gào to: "Tả Á ở đâu? Ở đâu?"
Không ai trả lời anh cả, có lẽ bởi vì anh đã đến gần ranh giới chuẩn bị sụp
đổ cho nên anh không nghe thấy được bất kì âm thanh nào cả, bóng dáng
cao lớn tràn đầy nỗi hoảng sợ men theo trí nhớ đi ra cửa, anh phải tìm
Tả Á, phải tìm cô, phải tìm được cô.
Kiều Vân nhìn Kiều Trạch như vậy, sự tức giận trong lòng lại biến thành đau xót, Kiều Trạch đã hoàn
toàn suy sụp rồi, anh còn ra ngoài tìm Tả Á kiểu gì đây.
Lời nói
của ông chắc hẳn Kiều Trạch không nghe lọt, anh dường như đã trở nên
điên loạn rồi. Kiều Vân nhìn Kiều Trạch đang đi ra phía cửa, dưới tình
thế cấp bách, liền vung tay đấm lên mặt Kiều Trạch, đầu của Kiều Trạch
liền nghiêng sang một bên, thân thể cũng theo đó mà ngã xuống.
Anh đã không còn chút hơi sức nào nữa rồi.
Thần kinh căng thẳng điên loạn cũng từ từ tỉnh táo lại, chỉ còn lại sự đau
đớn khôn cùng, anh ngã ngồi ở đó, không chút sức lực, thân thể như bị
rút cạn sức lực, uể oải tựa người vào cửa, giống như một đứa trẻ bất
lực, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Vân, trong đôi mắt tràn đầy sự đau đớn cùng cực: "Anh hai.......Tả Á ở đâu? Em muốn gặp cô ấy......."
Anh
muốn gặp cô, nhưng không phải anh muốn là được. Kiều Vân nói cho anh
biết, Tả Á đã đi rồi, mang theo sinh mạng của mình đến một nơi không ai
biết, còn sống hay đã chết, bọn họ cũng không thể nào biết được.
Trái tim của Kiều Trạch như bị ném vào hầm băng vạn năm, lạnh đến thấu xương, đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc cô đau anh không biết, lúc cô rời đi anh không có ở đây, thậm chí anh
cũng không biết, cô mắc căn bệnh này, cô luôn miệng nói yêu anh, chính
là như vậy sao?
Kiều Trạch cố sức đứng dậy muốn rời khỏi đây, định đi tìm cô, cho dù cô ở đâu, đến nơi nào, anh nhất định phải tìm được cô.
Nhưng, chân anh lại không cách nào hoạt động được, đầu trở lên choáng váng,
đau đớn cuốn lấy anh, trước mắt anh đột nhiên tối đen lại, thân thể cao
lớn lại ngã vật xuống.
"Kiều Trạch!"
Kiều Vân và Điền Văn
Lệ kêu lên chạy tới đỡ anh như không kịp, Tả Á bị bệnh, Tả Á rời đi, đối với anh chính là sự đả kích trí mạng.
Kiều Vân đỡ Kiều Trạch dậy chợt nhìn thấy trên áo sơmi của anh ướt đẫm một mảng máu, sao nó lại bị thương? Kiều Vân cả kinh, hô lên: "Mau gọi xe cứu thương!"
Kiều
Trạch được đưa vào bệnh viện, đầu tiên người ta xử lý vết thương bị rách của anh, không ai biết được tại sao anh lại bị thương, cho dù có hỏi,
đoán chừng anh cũng sẽ không nói.
Bác sĩ lại một lần nữa băng bó vết thương cho Kiều Trạch, nhưng Kiều Trạch vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì vết thương và cũng bởi vì đả kích trí mạng kia, cả đêm Kiều Trạch
sốt cao không giảm, hai mắt nhắm nghiền lại, nhưng vẫn luôn gọi tên Tả
Á, trong cơn mê sảng luôn miệng nói xin lỗi cô.......
Kiều Vân
ngồi bên giường bệnh của Kiều Trạch, ông chăm sóc Kiều Trạch từ nhỏ đến
lớn, anh giống như con trai của ông vậy. Từ nhỏ Kiều Trạch tính tình đã
mạnh mẽ, trầm mặc, lạnh nhạt, sau khi đi lính tính tình càng thêm cứng
rắn, ngang ngược, kiên cường, cứng cỏi.
Khi bị tai nạn giao
thông, phải phẫu thuật, nhưng anh không nháy mắt một cái, cũng không
nhíu lông mày một lần. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị bệnh, cũng chưa
từng mềm yếu, chưa từng gục ngã, nhưng hôm nay Kiều Trạch lại trở nên
yếu ớt như vậy, bất lực như vậy, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy.
Kiều Vân có chút lo lắng, lo lắng Kiều Trạch sẽ vì chuyện này mà suy sụp,
không gượng dậy nổi. Nếu anh quan tâm Tả Á như vậy, tại sao lại làm bộ
như không quan tâm, nếu đã quan tâm như vậy, mấy ngày nay tại sao lại
không hề quan tâm đến Tả Á? Thậm chí Tả Á bị bệnh nặng như vậy, cũng
không biết, chẳng lẽ anh lại ngày nào cũng không về nhà?
Cả một
đêm Kiều Vân không ngủ, tinh thần có chút không được vững vàng nữa, ông
đưa tay sờ trá