
ẹ cô
gọi điện thoại, nói muốn cô về nhà, hôm nay là Tết Trung thu, muốn cùng
cô đoàn viên. Tả Á trở về phòng trọ thay quần áo, rồi đến nhà mẹ và
dượng Kiều chơi.
Tả Á cứ ngỡ rằng Kiều Trạch sẽ ở đó, nhưng, lại
không thấy anh, hai người chưa từng được đón Tết Trung Thu cùng nhau.
Anh.......đang làm gì? Cô đang định chuyện xảy ra giữa cô và Kiều Trạch, thì dượng Kiều lại mở miệng trước, nói Kiều Trạch có chuyện, không thể
về kịp được, khó trách Tả Á điện thoại không được, cho nên bảo cô đừng
lo lắng.
Tả Á chỉ dạ một tiếng, không nói gì thêm nữa, ngày lễ
chỉ có ba người, có chút lạnh lẽo ăn cơm tối. Tả Á phục vụ mẹ và dượng
Kiều xem văn nghệ, mẹ nói muốn uống nước, Tả Á liền cầm cái ly đi rót
nước cho mẹ.
Điền Văn Lệ không đợi được nước, chợt nghe thấy
tiếng cái ly rơi xuống đất, vội gọi Tả Á mấy tiếng, lại không nghe thấy
tiếng trả lời, cùng Kiều Vân vào xem, đã thấy Tả Á đã mất đi tri giác
ngất xỉu nằm trên dưới sàn nhà.
Điền Văn Lệ cũng choáng váng, may mà được Kiều Vân đỡ: "Gọi xe cứu thương, xe cứu thương." Điền Văn Lệ
đẩy Kiều Vân ra, đi tới, nắm tay Tả Á, cũng không dám làm gì lung tung.
Con bé này, con làm sao vậy, sao lại như thế này?
Tả Á tỉnh lại thì cô đang ở bệnh viện, mở mắt ra liền thấy những người
thân nhất của cô, ba mẹ, dượng Kiều, ông nội, chị, thậm chí còn có mẹ kế cùng với đứa em cùng cha khác mẹ của cô.
Mọi người dường như
đang khóc, trong lòng Tả Á thoáng đông cứng lại, bọn họ đều biết hết rồi sao? "Mẹ ... ... Con không sao đâu....... Thật đó ... ..."
"Chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho mọi người biết.......?" Điền Văn Lệ
nói xong liền khóc nức nở. Tả Á vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ
không được quá kích động."
Điền Văn Lệ nắm tay Tả Á, chảy nước
mắt, nói: "Con bé ngốc này, bệnh tình của mẹ có là gì, lúc này mẹ không
thể ngã xuống đâu, đừng sợ, bác sĩ nói rồi, có thể trị khỏi được, con
phải kiên trì, biết không?"
"Vâng, mẹ, ba, ông nội, con có lòng tin mà, chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Mọi người không cần phải lo lắng."
Kiều Vân nhận được một cú điện thoại, liền ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt tức
giận, hướng về phía bên kia đầu điện thoại quát: "Kiều Trạch đang ở
đâu?"
"Anh Kiều không có ở trong công ty, mấy ngày nay cũng không tới, anh ấy đi công tác rồi ạ.”
Kiều Vân giận dữ mắng: "Đừng tưởng là có thể lừa được tôi, anh nói mau,
không phải nó và Tình Văn đang ở với nhau đấy chứ? Nó đang ở đâu?"
"Tôi thật sự không biết anh Kiều đi đâu, anh chỉ giao lại việc công ty cho
chúng tôi, nói anh ấy phải đi ra ngoài, chúng tôi cũng không liên lạc
được với anh ấy."
"Tôi hỏi cậu, nó đi cùng với ai?"
"Cái này.......Tôi không biết ạ."
Kiều Vân giận dữ cúp điện thoại, Kiều Trạch, thằng quỷ này, thật là quá đáng!
Tả Á bị bệnh, mọi người đều đã biết hết, đều để ý trông chừng cô, che chở cho cô, tất cả đều là hậu phương vững chãi của cô. Có điều, cô nằm viện đã được mấy ngày rồi, cũng không thấy anh đến, đáy lòng có cảm giác mất mát, nhưng lại không dám biểu hiện ra, tất cả mọi người đều an ủi cô,
nói Kiều Trạch đang ở nước ngoài, sẽ trở về sớm thôi.
Đúng là vậy, hay không phải đã không còn quan trọng nữa, quan hệ giữa bọn họ cô biết rõ.
Trong phòng khám của bác sĩ, nét mặt mọi người trong nhà đều vô cùng nặng nề, tuỷ của bọn họ đều không hợp với Tả Á. Điền Văn Lệ và Tả Vi không nhịn
được mà khóc lên, ba Tả Á cũng đỏ mắt, trên mặt đều là nước mắt. Chẳng
lẽ không có chút hy vọng nào sao?
"Kiều Trạch đâu? Tại sao anh ta không trở về? Tả Á bệnh thành ra như vậy, anh ta không biết sao?" Tả Vi nhìn Kiều Vân, mấy ngày rồi cô không thấy Kiều Trạch, anh ta là chồng
của Tả Á, Tả Á cần anh ta.
"Tìm cũng tìm rồi, điện thoại cũng gọi rồi, không biết nó đi đâu cả." Sắc mặt Kiều Vân cũng vô cùng khó coi,
rất tức giận với Kiều Trạch.
Gương mặt đầy nước mắt của Điền Văn Lệ có chút oán hận cùng tức giận hỏi: "Có phải nó ra nước ngoài với con Tình Văn kia không?"
Kiều Vân không lên tiếng, mặc dù không thể xác định Kiều Trạch đi đâu, nhưng Kiều Trạch và Tình Văn đều không ở đây, khó nói rằng không phải bọn
chúng ở chung một chỗ. Trong phòng khám mọi người đều đang đau lòng khổ
sở, nóng nảy, cũng vì hành động của Kiều Trạch mà tức giận. Ngoài phòng
khám, Tả Á từ từ quay đầu, đi về phía phòng bệnh của mình.
Cô không có hy vọng nào sao?
Lo lắng bao trùm lấy người nhà của Tả Á, nhưng mọi người vẫn cố gắng bảo
nhau phải giữ tinh thần lạc quan trước mặt cô, người nhà cô không muốn
khiến Tả Á cảm thấy mình không có hy vọng, Tả Á cũng không muốn khiến
mọi người lo lắng vì cô.
Mỗi lần Chung Dương đến thăm Tả Á, đều
đứng trước cửa phòng bệnh không dám đi vào, chỉ đến khi lau sạch nước
mắt trên mặt mới dám đẩy cửa đi vào. Anh đã sớm kiểm tra tủy của mình,
nhưng cũng không phù hợp, hơn nữa anh cũng từng đến tìm kiếm trong kho
tủy, nhưng cũng không có kết quả. Nhìn Tả Á, trái tim anh như lọt vào
vực sâu.
Trong lúc mọi người đang bế tắc, chợt có một người đến
bệnh viện, Tả Á biết người này, Chung Dương cũng đã từng gặp, nhưng,
người nhà cô không ai biết cả, ngườ