
ng nói: "Cô kể chuyện cổ tích cho Thần Thần nghe, có được không?"
Tả Á do dự, cuối cùng mỉm cười: "Được, đi thôi."
Thần Thần dắt tay Tả Á đi lên lầu, nhưng chỉ mới đi được vài bước, đầu cô
chợt choáng váng, chỉ nghe thấy Thần Thần kinh hãi gọi cô, nhưng trước
mắt cô bỗng tối sầm lại, mất đi tri giác, thân thể mềm nhũn ngã xuống
đất.
... ...
Khi tỉnh lại, trong lúc nhất thời Tả Á không
biết mình đang ở đâu, chỉ có cảm giác có một bàn tay nhỏ bé mềm nhũn
đang nắm lấy tay mình, lúc tầm mắt đã trở nên rõ ràng hơn, cô liền nhìn
thấy gương mặt lo âu của Thần Thần đang kề sát mặt cô, khuôn mặt nhỏ
nhắn đáng yêu ngân ngấn nước mắt.
Đây là phòng ngủ của Huyền Chí Thương.
"Cô, cô tỉnh lại rồi, Thần Thần lo lắng cho cô lắm."
"Cô không sao đâu." Khuôn mặt tái nhợt của Tả Á khẽ mỉm cười, muốn ngồi
dậy, nhưng không có sức, may mà có một bàn tay chợt nâng sau lưng cô, đỡ cô ngồi dậy, lại lấy một cái gối kê sau lưng cô.
Tả Á quay đầu
lại liền nhìn thấy Huyền Chí Thương, gương mặt nam tính của anh có chút
nặng nề, mày rậm hơi nhíu, nói với Thần Thần: "Thần Thần, con đi ngủ
trước đi."
"Nhưng......."
"Không nhưng nhị gì hết, đi nhanh đi."
"Vâng." Thần Thần không tình nguyện rời đi.
Tả Á nhìn sắc trời, đã muộn rồi, liền vén chăn lên: "Tôi phải đi rồi."
"Nằm xuống!" Huyền Chí Thương hung tợn nói xong, rồi đưa tay đắp chăn lại
cho cô, lại có chút buồn bực hỏi: "Cô đang như vậy thì làm sao trở về
được?"
"Chỉ là thiếu máu mà thôi, anh Huyền, trời cũng không còn
sớm nữa, tôi phải đi rồi. Tôi rất vui được đến mừng sinh nhật của Thần
Thần, nhưng tôi cũng xin lỗi vì lúc nãy đã hù thằng bé sợ, anh.......sẽ
không bắt tôi phải giặt sạch ga giường rồi mới cho tôi đi chứ?"
Huyền Chí Thương phì một tiếng, nhếch môi cười: "Tôi không thù dai như vậy
đâu, ga giường vỏ chăn đều không cần giặt lại, sau khi cô đi, tôi cũng
sẽ vứt chúng đi thôi mà."
"Anh!" Tả Á nổi đóa, "Thật không thể
hiểu nổi, người ‘không hiểu chuyện’ như anh, sao lại có một đứa con trai ngoan ngoãn tài giỏi như Thần Thần được."
Sắc mặt Huyền Chí
Thương tối sầm lại, đến gần Tả Á, hung dữ nói: "Cô có muốn biết người
già mồm với tôi sẽ có kết cục thế nào không?"
Tả Á nhíu mày: "Băm thây hay chôn sống à? Tôi sợ anh quá đi."
Huyền Chí Thương chịu thua thật rồi, bình thường anh tung hoàng khắp nơi, bọn thuộc hạ của anh ngay cả mở miệng nói một câu cũng không dám, cũng
chẳng dám thở mạnh một tiếng, mà người phụ nữ này lại heo chết không sợ
nước nóng, hoàn toàn không để anh vào trong mắt: "Được rồi, xem ra cô
vẫn còn sức cãi nhau, tôi đưa cô về."
Huyền Chí Thương đưa Tả Á
tới cửa chung cư, lúc Tả Á chuẩn bị xuống xe, Huyền Chí Thương đột nhiên giữ tay cô lại, nhưng chỉ trong chốc lát rồi liền buông ra: "Bệnh của
cô không phải là không có hi vọng, cô.......không được bỏ cuộc."
Sắc mặt Tả Á cứng đờ: "Anh .......biết sao?"
"Rất xin lỗi, tôi đã động vào túi xách của cô, lúc ấy không biết tại sao cô
té xỉu, nên tôi vội vàng tìm thuốc, tôi đã nhìn thấy thuốc cô uống."
Tả Á nhẹ mỉm cười: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Khuya lắm rồi, anh trở về với Thần Thần đi."
"Chúng ta là bạn, được không?" Huyền Chí Thương đột nhiên hỏi.
"Giống như.......Không còn là kẻ thù." Tả Á thoải mái cười.
"Ngủ ngon."
"Hẹn gặp lại." Tả Á xuống xe, đi vào trong chung cư. Huyền Chí Thương là một ẩn số. Khi Tả Á nhìn vào ánh mắt của anh ta, cô đọc thấy được sự tự
trách, cô không nghĩ ra được, tại sao trong mắt anh ta lại có sự tự
trách đó. Chẳng phải trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt nhau sao? Cảm
xúc tự trách đó.......là vì cái gì?
Hai, ba ngày sau sinh nhật
Thần Thần, cậu nhóc đều gọi điện thoại tới, hỏi xem thân thể cô có tốt
không. Tả Á đối với Thần Thần là thương hại, yêu thương, bởi vì phần
thiếu sót sâu trong lòng kia, cũng còn vì bản thân Thần Thần rất đáng
yêu, luôn đòi được cưng chiều, nhưng cô có chút không hiểu, tại sao Thần Thần lại muốn thân thiết với cô như vậy, hơn nữa còn rất lệ thuộc vào
cô. Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được, cuối cùng Tả Á không suy nghĩ nữa.
Hai, ba ngày nay Tả Á cũng không gặp Kiều Trạch, xem chừng, không phải anh đến công ty mà là ở cùng một chỗ với Tình Văn. Tả Á đã
không biết có nên đau lòng không nữa, cô một mặt hi vọng anh sẽ quên đi
tình cảm dành cho cô, một mặt vừa buồn cho tình cảm của mình.
Cô
vốn định nói cho người nhà tình trạng của mình, nhưng lúc này, mẹ cô đột nhiên lại ngã bệnh, phải nhập viện, cho nên Tả Á không muốn lúc này gia đình phải đối mặt với những lo lắng liên tiếp. Ban ngày, cô chăm sóc
mẹ, buổi tối chị cô sẽ đến thay, cũng may mẹ không có nguy hiểm gì lớn.
Từ bệnh viện trở về, Tả Á có chút mệt.
Nhớ tới lời mẹ hỏi cô sao Kiều Trạch lại không đi cùng, mấy ngày nay đều
chỉ thấy cô, cô chỉ nói Kiều Trạch đang bận, cũng không dám nói hai
người xảy ra chuyện, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, với tình hình hiện
tại của mẹ, Tả Á chỉ có thể trấn an, không muốn bà phải lo lắng quá
nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Á quyết định bấm số điện thoại của
Kiều Trạch, sau một lúc mới kết nối được: "Kiều