
Trạch, ngày mai anh có
thể đến bệnh viện với em được không?"
"Chỗ nào không thoải mái sao?" Âm thanh bên kia điện thoại hình như có chút lo lắng, nóng vội, là cô nghe lầm sao?
Tả Á vội nói: "Em rất khỏe, nhưng mẹ em nhập viện rồi, anh có thể cùng em tới bệnh viện thăm mẹ một chút không?"
Bên kia Kiều Trạch thoáng trầm mặc, Tả Á có chút lo lắng: "Nếu như anh không rảnh, thì thôi cũng được......."
"Anh có nói là không rảnh sao?" Kiều Trạch lạnh lùng ngắt lời Tả Á, "Chiều nay, anh đón em."
Nói xong anh liền cúp máy, Tả Á cũng thu điện thoại lại, dựa theo sách dạy
nấu ăn nấu bữa tối, uống thuốc, tắm rửa, lại chợt cảm thấy khó thở, căn
phòng vẫn trống không, giường vẫn trống không, trái tim trống rỗng nhói
lên từng cơn, đau, ai.......
Ngày hôm sau lúc xế chiều, Kiều
Trạch quả nhiên tới, dừng xe ở dưới lầu chờ cô. Tả Á thấy khuôn mặt mình tái nhợt vội trang điểm một chút, nhìn qua cũng có chút tinh thần, lúc
đi xuống lầu đã thấy xe Kiều Trạch dừng ở dưới lầu đợi cô.
Sau
khi cô mở cửa lên xe, Kiều Trạch liền khởi động xe rời đi. Suốt dọc
đường, cả hai người đều trầm mặc, không khí như đông cứng lại. Đôi mắt
đen của Kiều Trạch thoáng quét qua Tả Á, hình như cô lại gầy đi rồi.
Lúc tới bệnh viện, dượng Kiều đang chăm sóc Điền Văn Lệ, giúp bà ăn tối,
Kiều Trạch quàng tay ôm hông cô đi vào. Những cử chỉ thân mật này không
phải là thật, chỉ là một trò đùa, một vở kịch, lừa được người khác,
nhưng lại không lừa được chính mình.
Khí sắc của mẹ đã khá hơn
nhiều khiến Tả Á cũng an tâm, Kiều Trạch hỏi thăm tình trạng sức khoẻ
của Điền Văn Lệ, rất đúng mực, quan tâm, cánh tay vẫn không hề rời khỏi
hông của cô, Tả Á cũng mỉm cười, cố gắng cho mẹ thấy, cô đang sống rất
tốt.
Ở bệnh viện với Điền Văn Lệ đến tám giờ thì Tả Vi tới, cô ấy chăm sóc Điền Văn Lệ vào ban đêm, nhìn thấy sắc mặt Tả Á không được
tốt, liền nói cô mau về sớm nghỉ ngơi. Kiều Trạch đưa Tả Á trở về, Tả Á
xuống xe, không đợi anh, trực giác mách bảo cho cô biết anh sẽ không về
nhà.
Không ngờ cô mới vừa đi mấy bước, eo lại bị Kiều Trạch ôm
lấy, cô quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh lùng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước, lại nhìn về phía trước, đây là ông xã của cô, người đàn ông của cô, nhưng đã còn không thuộc về mình cô nữa.
Lúc ăn
cơm tối Tả Á ăn không ít, đều là do Kiều Trạch ép, đã lâu rồi bọn họ
không ăn cơm cùng với nhau, lâu rồi cô không nấu cơm cho Kiều Trạch. Ăn
cơm tối xong, Tả Á đang rửa chén trong bếp, eo lại bị Kiều Trạch ôm lấy
từ phía sau.
Đôi môi mỏng của anh hôn lên trên gáy cô, có chút
ngứa, khiến trái tim cô xôn xao, tay của anh cũng phủ trước ngực cô,
vuốt ve, cuối cùng đôi tay đỡ hông của cô, xoay thân thể cô về phía anh, dùng sức bế cô lên, đặt cô ngồi trên bồn rửa.
Cô biết anh muốn, ở chỗ này, cũng là lần đầu tiên, khuôn mặt tái nhợt không nhịn được mà
ửng đỏ, cô không muốn cự tuyệt, chỉ muốn cùng anh triền miên một lần,
trong lòng chua xót, có lẽ về sau thân thể của cô không thể cùng anh
thân mật được nữa rồi.
Quần áo bị rút đi, thân thể của cô và anh
đều đã chuẩn bị xong, chân cô bị anh tách ra, toàn bô mở ra không che
giấu chút nào, phần thân dưới nhắm thẳng cô, xông vào.......Hai thân thể quấn lấy nhau, nhưng không có một lời nào cả, chỉ có tiếng hít thở trầm thấp và một màn kiều diễm, cuồng dã, thật lâu không ngừng.......
Tả Á không biết đợt kích tình này kéo dài bào lâu, đến nửa đêm tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên giường, mà anh, đã không còn ở đây nữa. Trời rất
tối, không có tí ánh sáng nào, cô chân trần xuống giường, đi ra ngoài
phòng khách, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có chính cô.
Tả Á đi vào
phòng tắm tẩy rửa thân thể, lại phát hiện, phía sau lưng có một mảng tím bầm, mặc dù cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng thấy triệu chứng của bệnh
như vậy, cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo, từ trái tim, lạnh đến tận xương tủy.
Anh lại rời đi.
Không thấy được bóng dáng của anh, không cảm nhận được hơi thở của anh nữa.
Hình như càng ngày anh lại cách cô ngày càng xa.
Kiều Trạch, anh có biết không, em rất nhớ anh.......
Mẹ xuất viện, về nhà nghỉ ngơi, lúc Tả Á từ nhà mẹ ra liền nhìn thấy Chung Dương, chân mày anh nhíu rất chặt, trong mắt tràn đầy sự đau lòng cùng
tức giận, tại sao anh lại ở đây? Tả Á biết, anh tới tìm cô, nhưng làm
sao Chung Dương biết được cô đang ở đây?
Chung Dương đi tới kéo
tay cô, sức lực của anh rất lớn, anh mở cửa, nhét cô vào trong xe, rồi
sau đó anh cũng lên xe, quay đầu nhìn cô, có chút không vui hỏi: "Tại
sao lại không biết quý trọng bản thân như vậy?"
"Chung Dương, anh giống mẹ em thật đấy."
"Anh già như vậy sao?" Chung Dương cau mày, nhìn gương mặt gầy gò của Tả Á, trái tim đau nhói: "Dẫn em đi hóng gió, chịu không?"
Tả Á cười cười nói: "Trước kia chúng ta từng đến một chỗ, hôm nay lại đi
đến đó được không? Đột nhiên em rất nhớ chuyện ngày trước."
Chung Dương không nói gì, trái tim lại trầm xuống, khởi động xe đi đến những
nơi cô muốn nhớ lại, không ai mở miệng nói chuyện, Chung Dương lái xe,
chạy một mạch. Từ trường cấp hai Tả Á đã từng học, cho đến