
bộ dạng của Tả Á, có vẻ như đang rất tức giận. Anh đi
tới vươn tay túm cô ngồi dậy, nhưng Tả Á lại đột nhiên kêu đâu: “Sao
thế?” Anh ngơ ngác.
“Đau…!” Tả Á cau mày, vẻ mặt đau đớn.
Kiều Trạch chợt lo lắng: “Đau ở đâu?”
Tá Á liếc nhìn Kiều Trạch một cái, tức giận nói: “Đau ơi nơi bị tên điên nào đấy đánh đó!”
Kiều Trạch nhìn ánh mắt ai oán của Tả Á:”Để anh xem nào.”
“Không!” Tả Á cố nhịn đau, tránh đi bàn tay của Kiều Trạch, nhưng vẫn bị anh bắt được, nằm sấp xuống trên đùi Kiều Trạch, quần cũng bị anh kéo ra.
Kiều Trạch nhìn thấy mông Tả Á sưng đỏ cả lên, dấu bàn tay rất rõ ràng như
bằng chứng lên án anh đã sử dụng “bạo lực” với cô, thảo nào cô không
chịu ngồi xuống, trong lòng anh không khỏi nhói đau, hối hận vô cùng,
không nói lên lời.
Một lát sau….
“Anh xin lỗi!”
Giọng
nói trầm thấp tràn đầy áy náy khác với vẻ lạnh lùng thường ngày chợt
vang lên trên đỉnh đầu Tả Á, có phải cô nghe nhầm rồi không? Kiều Trạch
đang xin lỗi cô sao, hình như đây là lần đầu anh nói xin lỗi, cách đây
rất lâu, khi anh cướp đi lần đầu tiên của cô, anh cũng không hề nói xin
lỗi. Tả Á có chút khó khăn quay đầu lại cau mày nhìn Kiều Trạch: “Anh
vừa nói gì? Em nghe không rõ.”
“Anh đã nói xin lỗi em rồi, em…còn muốn được voi đòi tiên hả?” Kiều Trạch đỡ Tả Á ngồi lên đùi anh, cố
gắng không đụng đễn chỗ đau của cô, trong tròng mắt đen tràn đầy sự áy
náy cùng đau lòng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại có chút không được tự nhiên.
Nói xin lỗi cũng không có thành ý, vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị lại hung dữ như vậy đấy.
Kiều Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của Tả Á, bàn tay đỡ lấy vòng
eo thon của cô, trầm giọng: “Nói đi, anh phải làm gì em mới không giận
nữa?”
Đây có lẽ đây đã là giới hạn của Kiều Trạch rồi, là cách
Kiều Trạch bày tỏ sự hối lỗi, nếu cô còn tiếp tục ép anh nữa thì có chút quá đáng rồi, cô hít mũi một cái, không có ý tốt nói: “Muốn em tha thứ
cho anh, được thôi, nhưng em có ba điều kiện.”
Gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch có chút giãn ra: “Nói anh nghe xem.”
Tả Á níu lấy cổ áo anh: “Ta muốn biết… uhm… lúc nghe điện thoại anh đang làm gì?”
Mặt Kiều Trạch chợt đen lại, con nhóc này, vết sẹo vừa liền đã liền quên
đau, vừa bị anh lại đã quên mất rồi, nhất định là cô rất để ý chuyện
thỏi son môi và hoa tai kia. Tả Á nhìn mặt Kiều Trạch đen như đít nồi,
nhưng cô cũng có thể khẳng định Kiều Trạch sẽ không đánh cô nữa, cô liền vừa làm nũng vừa ép buộc anh: “Nói mau đi, nếu không em sẽ không tha
thứ cho anh đâu.”
“Chuẩn bị họp!”Kiều Trạch lạnh lùng phun ra ba
chữ khiến cho Tả Á ôm bụng cười lớn, Kiều Trạch đen mặt đặt Tả Á xuống
ghế salon, đứng dậy định dời đi, Tả Á cười đến mức chảy cả nước mắt:
“Anh…anh đi đâu vậy?”
“Mua thuốc.”
“Thuốc gì?”
“Không phải em bị đau à?” Khóe mắt Kiều Trạch co giật, lạnh mặt nói xong liền
đi ra ngoài, trong đầu Tả Á tưởng tượng cảnh Kiều Trạch lấy điện thoại
ra nghe, nhất định là rất luống cuống, cười lớn, mặt cũng không khỏi đỏ
lên, nhưng lúc này cô mới chợt có phản ứng, Kiều Trạch đang chuẩn bị họp thì nghe điện thoại, không phải là bị mọi người nhìn thấy hết rồi
sao…Vẻ mặt của Kiều Trạch nhất định là rất mất mặt….Vẻ tươi cười của Tả Á chợt cứng lại, thôi rồi, cô biết mình xong đời rồi, xong thật rồi…
Sự trả thù của Tả Á đổi lấy mông cô bị đánh, đổi lấy cả đêm bị Kiều Trạch
hành hạ, bây giờ Tả Á mới biết, Kiều Trạch nói là hỏa, không phải là lửa giận mà là lửa dục.
Cô, hình như bị lỗ vốn mất rồi. Tả Á hoàn
toàn không biết được, đều là vì sự chiếm hữu của Kiều Trạch quá mạnh mẽ
cho nên mới mất đi khống chế như vậy, quần nhỏ của cô đâu thể cho người
khác thấy được, hơn nữa còn là nhiều người như vậy… Mặc dù anh không cố ý làm cô đau , nhưng kết quả lại khiến cô đau mất rồi.
Sáng hôm
sau Tả Á mang đôi mắt gấu mèo đi làm, thắt lưng cũng bị Kiều Trạch hành
hạ đến đau nhức, đi cũng không thể đi nhanh được, cô bị đồng nghiệp trêu chọc là túng dục quá độ, cô càng giải thích thì càng bôi nhọ, nên dứt
khoát câm miệng lại, nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, hận
đến chỉ muốn…cắn anh mấy phát.
Sau khi tan làm, Kiều Trạch nói
mười phút sau sẽ tới đón cô, Tả Á định đi xuống lầu đợi Kiều Trạch,
nhưng khi vừa mới ra khỏi công ty chợt có hai người đàn ông gầy gò, một
trước một sau tới vây cô lại : “Các người… Có chuyện gì không?” Tả Á
cảnh giác nhìn hai người, hai gã đàn ông này đều đeo kính đen, Tả Á chỉ
thoáng nhìn thấy ánh mắt bén nhọn.
“Lão đại của chúng tôi muốn mời cô đi một chuyến.”
“Lão đại các người là ai, tôi không biết, phiền các người tránh đường, tôi phải về nhà.”
“Xin lỗi, cô không thể về nhà được.”
Hai người vừa nói vừa kéo cánh tay Tả Á, Tả Á hoảng hốt hô to :”Cứu với, buông ra…”
Nhưng, chỉ chớp mắt sau cô đã bị nhét vào trong một chiếc xe. "Thả tôi ra, rốt cuộc các người muốn gì?" Tả Á ngước mắt lên nhìn hai người
đàn ông trước mặt, sợ hãi có tức giận cũng có. Cô bị bắt mang đến một
căn biệt thự tư nhân gần biển, khung cảnh rất đẹp, còn được lắp đặt các
thiết bị hiện đại, bọn bắt cóc này quả thật không tầm