Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211552

Bình chọn: 10.00/10/1155 lượt.

lạnh lùng hỏi: “Em nghĩ anh đang làm gì?”

“Ái chà, sao nghe như anh đang không vui thế nhỉ? Chiều tới đón em sớm chút nha, em sẽ về nấu chè cho anh ăn giải nhiệt.”

“Tả Á.”

Kiều Trạch gọi tên của cô, thản nhiên không chút gợn sóng, nhưng Tả Á lại có cảm giác lạnh buốt sống lưng: “Sao thế?…Sao nghe u ám vậy…?”

“Tốt nhất em nên cầu nguyện đi, món chè của em có thể khiến anh hạ hỏa được sao?”

“Hì hì..” Tả Á chột dạ cười khúc khích.

“Tối nay về nhà chúng ta sẽ vui vẻ ‘hàn huyên’.”

“A…em có việc bận, cúp mày trước, tạm biệt.”

Tả Á rất không khách khí cúp điện thoại. Kiều Trạch nhìn chiếc quần lót

nhỏ trên bàn, cầm lấy, định ném vào trong thùng rác, nhưng cuối cùng lại chợt dừng lại, cất lại vào trong túi quần, cô nhóc này cần phải ăn đòn!

Trở lại phòng họp, vẻ mặt Kiều Trạch vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng, giống

như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng tầm mắt của mọi người lại không tự

chủ được mà lén nhìn mặt anh, không xảy ra chuyện gì, vừa rồi bọn họ

không nhìn thấy gì hết, đó không phải là quần lót gợi cảm, có lẽ chỉ là

một chiếc khăn tay thôi.

Mà sự thật là mọi người cũng không nhìn rõ đó chính xác là thứ gì, chỉ là nghi ngờ thôi, vô cùng nghi ngờ.

Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, tròng mắt đen híp lại, nhưng lại lộ ra ánh sáng rét lạnh: “Thấy cái gì sao?” Quả không hổ danh Kiều Trạch, gặp loạn không sợ hãi.

Mọi người bị ánh mắt kia đảo qua, vội vã lắc đầu:”Không có, không có!”

“Bắt đầu họp!”

Trên đường Kiều Trạch đưa Tả Á về nhà, Tả Á vẫn luôn quan sát nét mặt của

Kiều Trạch, vẻ mặt anh như không xảy ra chuyện gì cả, không có ‘hung ác’ như đã đe dọa trong điện thoại. Về đến nhà, Tả Á tìm chìa khóa mở của

nhà, mới vừa thay dép, treo áo khoác lên giá áo, thân thể chợt bị nhấc

bổng lên không trung, cô bị Kiều Trạch ôm lấy, vác lên vai.

“Kiều Trạch…anh làm gì thế, thả em xuống.”

Nửa người Tả Á nằm trên vai Kiều Trạch, chỉ thấy bước chân sải dài của Kiều Trạch trên sàn ngà, cửa phòng ngủ bị mở ra, Kiều Trạch ngồi xuống

giường, mà trước mắt Tả Á lại trở nên mờ mịt. Cô bị anh đặt vắt ngang

đùi anh, mông cô bị người nào đó đánh lên, Tả Á bị đau liền kêu lên,

Kiều Trạch đánh cô, anh dám ‘ngược đãi’ cô, đánh cô.

“Khốn kiếp,

Kiều Trạch, đồ khốn kiếp, anh dám đánh em…”Tả Á giãy dụa, sợ Kiều Trạch

lại đánh mình, vừa vội, vừa tức, liền bấm móng tay vào đùi Kiều Trạch,

nhưng da thịt trên đùi Kiều Trạch rất rắn chắc, cô không bấm vào được :

“Còn dám làm loạn nữa?” Tiếng nói của Kiều Trạch chợt vang lên trên đỉnh đầu, vừa hung dữ, vừa lạnh lùng. Chỗ bị đánh rất đau, nước mắt cô không nhịn được mà trào ra, không được vùng vẫy, không được phản kháng nếu

không sẽ bị anh đánh chết mất.

Kiều Trạch thấy Tả Á ngoan ngoãn

nằm gục trên đùi mình, không nhúc nhích, biết là đã làm cô sợ, vội đỡ cô dậy, lại thấy khuôn mặt Tả Á giàn giụa nước mắt, trong mắt cũng đều là

ấm ức, nước mắt giống từng hạt trân châu rơi xuống khiến trái tim Kiều

Trạch nhói đau. Anh muốn an ủi, nhưng lại bị Tả Á đẩy ra, cô quay người

chạy ra khỏi phòng ngủ, khóc lóc chạy lên tầng. Lúc Kiều Trạch chạy lên

tầng hai, Tả Á đã chạy vào một gian phòng, khóa cửa lại.

“Tả Á, mở cửa.”

“Cút đi, cút đi, em không muốn thấy mặt anh nữa…Đồ độc ác…em muốn mẹ…em muốn đòi công bằng, hu hu…Đồ độc ác…” Tả Á khóc nức nở, vô cùng ấm ức, chỗ

bị đánh truyền đến cảm giác đu rát. Tả Á lau nước mắt, đánh lên một cái

gối.

Kiều Trạch cũng không tiếp tục gọi cô nữa, mà đi xuống dưới

lầu, làm xong cơm tối mới lên tầng, mở khóa cửa một cách dễ dàng, liền

thấy Tả Á đang ôm gối ngủ, anh bước tới, ngồi xuống cạnh cô, ôm ngang

người cô, đi xuống dưới nhà.

Khi bị Kiều Trạch ôm Tả Á đã tỉnh lại,

nhưng vẫn giả vờ ngủ, không thèm để ý đến anh, cho đến khi Kiều Trạch ôm cô vào trong phòng tắm, làm như định cởi quần áo tắm cho cô, Tả Á mới

“Tỉnh”, giữ lấy bàn tay to lớn của anh, giãy giụa thoát khỏi ngực anh.

“Tắm rửa, ăn cơm.” Anh lạnh lùng nói.

Thôi bỏ qua đi, còn ồn ào nữa khác gì trẻ con đâu chứ, Tả Á cau mày nói: “Em tự làm được, anh ra ngoài trước đi.”

Kiều Trạch đặt Tả Á xuống, rồi đi ra khỏi phòng tắm, vào phòng ăn, dọn cơm

xong, thấy Tả Á đã thay bộ quần áo trong nhà đang đi tới, hắn ngồi

xuống, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình: “Ngồi xuống, ăn cơm.”

Vẻ mặt Tả Á có chút sầu khổ, không chịu ngồi xuống. Kiều Trạch cau mày, con

nhóc này còn cáu kỉnh nữa, cũng không nghĩ xem thứ đồ riêng tư như vậy

lại bị bao nhiêu người nhìn thấy, có khác nào để người ta nhìn thấy chỗ

riêng tư kia của cô đâu, lúc ấy anh thật sự rất muốn giết người, không

biết là nên đâm mù mắt mình hay đâm vào mắt mấy người kia nữa.

“Có giận dữ thế nào cũng không nên tự hành hạ mình chứ, ăn cơm đi.”

Tả Á tức giận nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, bị đánh là cô, đau

cũng là cô, còn anh từ đầu đến cuối lại làm như không có chuyện gì,

giống như là cô đang cố tình gây sự vậy: “Anh….hôm nay….đồ đáng

ghét…chán muốn chết…!”

Tả Á xoay người rời phòng ăn, đi ra phòng

khách nằm sấp xuống ghế sofa, tìm điều khiển mở tivi lên. Kiều Trạch đen mặt đi ra, nhìn