
ngồi không yên. Sao cô lại
đột nhiên mất bình tĩnh như vậy.......? Tới công ty, lúc làm việc Tả Á
không thể nào chuyên tâm được, cố nhịn đến lúc nghỉ trưa, Tả Á do dự hồi lâu mới dám bấm số điện thoại của Kiều Trạch: "Kiều Trạch......."
"Sao thế?" Giọng nói trong trẻo của anh từ bên kia truyền đến, rất có tinh thần, hình như anh đã tỉnh ngủ rồi.
Tả Á im lặng hồi lâu cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: "À, em chỉ muốn biết anh đã dậy chưa thôi, còn đau đầu không?."
"Anh không sao." Kiều Trạch lạnh lùng nói xong, hỏi cô: "Ăn cơm trưa chưa?"
"Đang ăn rồi."
"Không được uống đồ lạnh, không được ăn cay ." Giọng điệu hàn nhạt, nhưng cũng không khác gì ra lệnh xuyên qua điện thoại, Tả Á như thấy được gương
mặt lạnh lùng của anh, đôi môi mỏng cũng phối hợp mấp máy dặn cô không
được làm cái này làm cái kia.......
"Em biết rồi, có chuyện......."
"Tan làm anh sẽ đến đón em."
"Kiều Trạch, hôm qua anh qua đêm ở công ty sao?"
Kiều Trạch ở đầu dây bên kia chợt im lặng, sau mới nói: "Đừng nghĩ lung
tung, anh phải đi họp đây1" Hai người cứ như vậy mà cúp điện thoại, Rốt
cuộc Tả Á cũng không còn bụng dạ nào mà ăn cơm nữa, anh không trả lời
cô, hay là không thể trả lời. Tả Á buồn bã vuốt vuốt đầu của mình, không được suy nghĩ lung tung, không được suy nghĩ lung tung, nhưng lòng cô
lại rối như tơ vò rồi.
Buổi chiều giờ tan ca, Kiều Trạch tới đón
cô, suốt đường đi hai người luôn im lặng, xe về đến chung cư thì dừng
lại trước cửa, Tả Á vẫn ngồi mất hồn trên xe. Kiều Trạch thấy vậy liền
đưa tay nắm lấy cằm của cô, đôi mắt đen lành lạnh nhìn cô: "Đang suy
nghĩ lung tung cái gì đó, hả?"
"A.......Không có gì." Tả Á hoàn hồn mới nhận ra đã về đến nhà, vội quay đầu đi chỗ khác, mở cửa xuống xe.
Cơm tối hôm nay là Kiều Trạch làm, Tả Á có chút hứng thú nào mà ăn cơm, mặc dù cô rất muốn nể mặt anh, ăn nhiều một chút, nhưng ăn được hai chén
thì cô không ăn nổi nữa rồi. Cô ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt bất
mãn của Kiều Trạch: "Em ăn no rồi, thật đó!"
"Lại đây." Anh cau
mày, vươn cánh tay bảo cô lại gần anh. Tả Á đành phải đứng dậy đi tới,
cánh tay dài của Kiều Trạch duỗi ra ôm cô vào trong lòng, đặt cô ngồi
trên đùi anh, cầm cái muỗng múc cơm và mấy món ăn đưa vào miệng cô, lạnh mặt nói: "Sau này em phải ăn đúng khẩu phần cho anh."
Ăn cơm cũng bắt đủ khẩu phần nữa, Tả Á thiếu chút nữa nghẹn họng.
"Trong vòng một tháng phải tăng năm cân."
Lần này Tả Á thực sự mắc nghẹn, Kiều Trạch để cái muỗng xuống vỗ lưng Tả Á, đưa đến một chén xanh, Tả Á vội vàng uống một hớp canh, mới nuốt trôi
cơm xuống được. Lần trước đẻ non cô đã gầy đi rất nhiều, thời gian lâu
như vậy rồi mà cô cũng không tăng cân lại được, mặc dù mỗi ngày Kiều
Trạch đều bắt cô ăn cơm, nhưng có lẽ là cô không thể phát triển được
nữa, cô đã ăn rất nhiều, uống cũng rất nhiều rồi, thật sự nếu cô không
thể tăng cân, có lẽ Kiều Trạch sx bắt cô một bữa cơm phải ăn hai chén,
ba chén, bốn chén.......cứ tăng lên như vậy thì thực sự rất khủng bố.
Vẻ mặt Tả Á sợ hãi, đáng thương nói: "Chuyện này không thể miễn cưỡng được! Anh đừng ép em như vậy."
Kiều Trạch nhíu mày hừ lạnh một tiếng: "Không thương lượng!"
Ngay lúc Tả Á muốn phản kháng, thì tiếng chuông cửa lại đột nhiên vang lên
rồi, cứu tinh, là cứu tinh. Tả Á vội nhảy dựng lên định đi mở cửa, Kiều
Trạch lại đứng dậy ấn cô xuống chỗ của mình: "Ăn cơm cho xong đi."
"Khách đến mà em cứ ngồi ăn như vậy rất không phải phép nha." Tả Á không nghe
lời anh, cũng không nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch nữa, vội
chạy lên trước Kiều Trạch đi ra mở cửa, trên mặt vẫn còn nụ cười cảm
kích, muốn dành cho người ngoài cửa đã cứu cô thoát khỏi sự ngang ngược
của Kiều Trạch, nhưng trong nháy mắt mở cửa ra, nụ cười của Tả Á liền
cứng lại.
"Chị dâu, anh, quấy rầy hai người rồi."
Tả Á
đứng sững người trước cửa, như không muốn để cho Tình Văn bước vào, hoặc là trong lúc bất ngờ cô đã mất phản ứng, trong đầu toàn là hình ảnh
Tình Văn và Kiều Trạch ở trong khách sạn kia, cho đến khi Tình Văn mỉm
cười nói: "Chị dâu, em có thể đi vào không?"
Cô không thể nói
không cho vào được, Tả Á không nói gì, tránh sang một bên, Tình Văn vào
nhà, rồi tự nhiên đi vào phòng khách giống như đây là nhà cô ta vậy.
Đúng lúc Kiều Trạch vừa từ phòng ăn đi ra, nhìn thấy Tình Văn, sắc mặt của
anh lập tức biến đổi, con ngươi trở nên lạnh lẽo vô cùng, "Có chuyện gì
sao?" Anh lạnh lùng hỏi, vẻ mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn càng thêm vẻ
lạnh lẽo.
Khuôn mặt Tình Văn thản nhiên như không có chuyện gì
nói: "À, em tới chỉ là muốn hỏi, anh có nhìn thấy chiếc hoa tai của em
không, hôm qua em không biết đã để lung tung ở đâu đó, đó là di vật của
mẹ em, cho nên em muốn hỏi, anh có thấy ở đâu không?"
Một tay
Kiều Trạch chợt nắm chặt lấy cổ tay, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo: “Rốt
cuộc cô muốn làm gì?" Nói xong liền lôi cô ta đi ra, toàn thân lạnh băng tràn đầy sự tức giận, sắc mặt lạnh lẽo kinh người.
Tình Văn hất
tay Kiều Trạch ra, cười lạnh: "Anh à, em chỉ tìm hoa tai của mình thôi
mà, bởi vì nó rất quan trọng với em. Cả ngày hô