
ậy. Sau khi ăn sáng xong cô cùng Kiều Trạch đi xuống lầu, Kiều Trạch
vẫn theo thói quen nắm lấy tay cô, còn cô thì mặc cho anh nắm tay mình,
cùng đi xuống dưới lầu. Anh vẫn giống như trước, muốn đưa cô đi làm.
Từ sáng sớm, Tả Á đã không thèm để ý đến Kiều Trạch.
Mặt lạnh, không chỉ có anh mới làm được, cô cũng làm được vậy.
Sau khi lên xe, Kiều Trạch không vội đi ngay, mà quay sang nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn lạnh như băng của Tả Á, khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy bả vai
nàng, lạnh lùng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đến chiều anh sẽ đến
đón em.”
Tả Á vẫn im lặng, Tình Văn tìm đến cửa, lại xảy ra
chuyện vậy, cô có thể không suy nghĩ lung tung được sao, không biết cô
ta có bình thường không nữa….Ai lại muốn ôm phiền não vào người đâu? Cô
hận bản thân mình hiện tại, cứ như một đứa ngốc, lo được lo mất, như
đang bị bệnh vậy. Anh nói cô đừng suy nghĩ lung tung, nhưng cô có thể
không nghĩ được sao? Đúng là nói mà không biết suy nghĩ. Tả Á nặn ra nụ
cười giả tạo, ánh mắt cũng cong lên: “Em không có suy nghĩ lung tung,
anh lái xe đi, trễ giờ làm rồi.”
Tây Kiều Trạch kìm chặt người
cô, môi mỏng ấn lên, nụ hôn bá đạo, cường thế cướp đi hô hấp của cô,
cho đến khi mặt cô đỏ bừng lên, khiến cô mất đi lý trí, không thể suy
nghĩ lung tung nữa, đến khi nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của Tả Á,
anh mới vừa lòng buông cô ra.
“Tả Á, không được phép chiến tranh lạnh.”
Chiến tranh lạnh, thực sự rất đáng sợ, so với đánh lộn còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Tả Á gật đầu: “Mau lái xe đi, thật sự trễ giờ làm rồi.”
Lúc này Kiều Trạch mới khời động xe rời đi, chạy nhanh tới công ty của Tả
Á. Lúc đến lầu dưới của công ty, trước khi Tả Á bước xuống xe, cô khẽ
nghiêng người hôn lên mặt anh một cái: “Làm việc vui vẻ, tạm biệt..!”
Trong mắt cô chợt lóe lên tia giảo hoạt khiến cho Kiều Trạch không khỏi cảnh giác, cô nhóc này vừa bày trò xiếc gì vậy?
Tả Á đang định
xuống xe, tay lại bị bàn tay to lớn của Kiều Trạch túm lại, cô quay đầu
lại nhìn, chỉ nhìn thấy trong mắt anh có chút không vui. Anh không vui
cái gì chứ, người không vui phải là cô mới đúng, Tả Á xuống cố tay mình: “Còn có chuyện gì nữa sao? Em bị muộn rồi.”
Kiều Trạch cau mày, lạnh lùng nói: “Lần sau không cho phép mặc váy ngắn thế này nữa.”
Tả Á nhìn xuống váy của mình, đâu có ngắn, cũng dài đến đầu gối rồi mà,
rất phù hợp, chính cô cũng cảm thấy rất hài lòng, liền không để ý đến
anh nữa: “Vâng, vâng, biết rồi, sếp à, ngài không mau đến công ty đi,
không phải còn có cuộc họp à?!” Xem anh còn đắc ý được bao lâu nữa.
Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Kiều Trạch nhận ra được, nhưng cũng không
nói gì nữa, buông tay Tả Á ra, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô trước
mặt anh xoay người, vội vã đi về phía cửa lớn công ty. Một đôi chân thon dài không tỳ vết sáng ngời trước mắt anh, khiến anh có chỉ muốn bao kín lấy đôi chân đó của cô. Đưa mắt nhìn cho đến khi Tả Á bước vào cửa lớn
công ty, rồi biến mất khỏi tầm mắt anh, Kiều Trạch mới lái xe rời đi.
Lúc Kiều Trạch đưa Tả Á đến công ty cô đã nhận ra được tia giải hoạt lóe
lên trong mắt cô, nhưng anh không đoán ra được Tả Á có quỷ kế gì, chỉ
nghĩ rằng cô đang tức giận mà phát tiết ra thôi. Anh thích nhìn vẻ mặt
tức giận ấy của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến anh không nhịn
được mà muốn hôn cô, nhưng, anh sẽ không cố ý khiến cô tức giận đâu, bởi anh hi vọng cô luôn được vui vẻ.
Lúc chuẩn bị vào họp, chuông
điện thoại của Kiều Trạch chợt vang lên, anh ra dấu xin lỗi mọi người,
tay lấy điện thoại di động, nếu như là người khác gọi đến, anh sẽ lập
tức tắt máy, tiếp tục cuộc họp, nhưng, đây là nhạc chuông riêng của Tả
Á, vì vậy, bất kể hiện tại đang làm gì, chỉ cần Tả Á gọi tới, anh không
thể không bắt máy.
Bàn tay của Kiều Trạch chạm tới không phải là
cảm giác cưng cứng của điện thoại mà lạicó cảm giác mềm mại giống như tơ lụa, cảm giác này lại có chút quen thuộc, động tác móc điện thoại ra
của anh theo bản năng mà chậm lại, đến khi chiếc điện thoại được lấy ra
trong tay anh còn kèm theo một chiếc quần lót gợi cảm bắt mắt, điện
thoại di động của anh bị quần lót bịt kín lấy, tiếng nhạc điện thoại
xuyên qua quần lót truyền ra ngoài, thân thể Kiều Trạch thoáng cứng lại, vội vàng phủ kín thứ đồ kia trong lòng bàn tay.
Mọi người kinh ngạc
nhìn món đồ trong tay Kiều Trạch, sắc mặt như đang cố gắng kìm nén cái
gì đó, cuối cùng khi cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của anh tất cả mọi
người đều đồng loạt cúi đầu, hoặc là quay đi chỗ khác, chỉ sợ…Ánh mắt
sắc lạnh của Kiều Trạch đảo qua mọi người.
Chuông điện thoại
vang lên không ngừng, bàn tay to lớn của Kiều Trạch cầm chặt chiếc điện
thoại vẫn được bao trong quần lót, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, trở
lại phòng làm việc của mình. Trong mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm, anh tự tay kéo quần lót nhỏ bao bên ngoài ra, nhận điện thoại.
“Kiều Trạch, anh đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tả Á có chút xấu xa, thậm chí còn dường như còn có chút hả hê.
Khóe môi Kiều Trạch cong lên, trong nhớ đến bộ dạng tiều hồ ly của Tả
Á đang nở nụ cười gian sảo, đắc ý,