
i lên một ngọn đồi cách đó
không xa, ở đây có một cái cây hấp dẫn Tả Á, trên thân cây có một hình
vẽ nho nhỏ, còn có ghi ‘tình vợ chồng’ nữa, nhìn kỹ một chút sẽ thấy
được đó là hình hai vợ chồng đang ôm nhau tràn đầy yêu thương, mỗi một
cái lá cây giống như một nụ hôn, nhìn sườn núi này cảm thấy thật hạnh
phúc. Tả Á nằm trên thảm cỏ dưới tán cây, gió nhẹ thổi vào mặt, lá cây
cũng sào sạt đung đưa như đang kể một câu chuyện tình cảm động.
Cô không khỏi nhớ lại một câu thơ, trên trời nguyện làm chim liền cánh,
dưới đất nguyện làm cây liền cành. Cho dù là làm cây, cũng muốn làm một
gốc cây hạnh phúc, vĩnh viễn ở chung một chỗ không xa rời nhau, đây mới
chính là hạnh phúc.
Kiều Trạch đã từng nói, cho dù cô ở nơi nào,
anh cũng có cách tìm được cô, cho nên, Tả Á chỉ để lại một tờ giấy cho
Kiều Trạch, cô muốn trêu đùa, chờ đợi anh đến. Cho nên Tả Á nằm ở dưới
tán cây này chờ đợi, cô muốn Kiều Trạch co thật sự thần kỳ như vậy
không.
Có điều đợi hơi lâu, cô lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, mãi
cho đến khi có người nào đó dùng ngọn cỏ khều khều vào mặt cô, cô mới mở mắt ra, liền nhìn thấy Kiều Trạch đang khoanh chân ngồi bên cạnh cô,
"Không thể tưởng tượng nổi!" bốn chữ này chợt thoáng qua đầu cô.
Kiều Trạch lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Giác quan thứ sáu."
"Gạt người!" Tả Á không tin cái gọi là giác quan thứ sáu, vộiđưa tay tìm cái gì đó trên người Kiều Trạch, "Nhất định là có dụng cụ gì đó." Tìm nửa
ngày cũng không tìm ra cái gì, cô lại quay lại tìm trên người mình,
chẳng lẽ trên người cô có gắn máy theo dõi sao?
Kiều Trạch đứng dậy kéo Tả Á từ dưới mặt đất lên, ôm lấy eo cô, trầm giọng nói: "Đi thôi, bây giờ phải về rồi."
Tả Á nghi hoặc nhìn Kiều Trạch: "Không phải anh nói chiều mới về sao?"
"Công ty có chuyện đột xuất." Kiều Trạch hờ hững giải thích, trên gương mặt
tuấn tú còn có chút lành lạnh, đây là anh của ban ngày, còn anh của ban
đêm lại có chất cuồng dã của đàn ông, đây hoàn toàn là hai người khác
nhau. Cô chợt nhớ đến nụ cười của anh, nụ cười đó rất mê người, khiến
người khác phải động lòng.
Mặc dù không được chơi đã, nhưng nói
tóm lại bọn họ cũng đã rất vui vẻ. Lúc trở về thành phố cũng đã trưa
rồi, Kiều Trạch chở Tả Á về nhà sau đó liền rời đi ngay. Tả Á về đến nhà làm cơm trưa, ăn xong liền đi nghỉ ngơi. Hôm qua không tiết chế được,
cộng thêm với buổi sáng nay leo núi, mặc dù chỉ leo lên sườn núi, nhưng
cũng đã hao phí không ít hơi sức của cô.
Ngủ mấy giờ liền, tinh
thần Tả Á rất sảng khoái, cô đi mua thức ăn, chuẩn bị làm cơm tối, nhưng lại chợt nhận được điện thoại của Kiều Trạch, nói buổi tối nay anh sẽ
không về ăn cơm, bảo cô đừng chờ anh.
"Có chuyện khó khăn sao?"
Cô không nhịn được hỏi, Kiều Trạch chỉ ừ một tiếng bằng chất giọng lạnh
lùng đặc trưng của anh, rồi liền không nói gì khác nữa, Tả Á cũng không
hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò anh chú ý nghỉ ngơi, không nên làm quá sức.
Tả Á ngồi chờ Kiều Trạch, đợi đến tận mười hai giờ, nhưng anh vẫn chưa về, Tả Á liền trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Kiều Trạch không cho phép cô ngủ
trên ghế sofa, cho nên, cô phải nghe lời, có lẽ, tối nay anh sẽ không
về nhà rồi. Tả Á đi ngủ, mang theo chút cảm giác mất mát, cô ôm gối của anh, trên đó có lưu lại mùi hương của anh, cô sợ.......anh sẽ không trở về nhà nữa, sợ những chuyện đáng sợ sẽ tiếp tục xảy ra.......
Sáng ngày hôm sau Tả Á tỉnh dậy ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Kiều Trạch đang mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhắm hai mắt, mày nhíu lại, hình như
anh đang nhức đầu. Cô đi tới đưa tay nhẹ nhàng ấn hai thái dương cho
anh: "Anh về lúc nào thế? Sao không gọi em dậy? Anh mệt lắm à, đi tắm
đi, ăn chút điểm tâm rồi nghỉ ngơi, được không?"
Tay Kiều Trạch
bắt lấy tay Tả Á, đặt trong lòng bàn tay mình, kéo cô lại gần, nghiêng
người, hôn cô, rồi không nói một lời đi vào phòng tắm. Tả Á yên lặng
ngồi đó, mùi nước hoa nhàn nhạt bay vào mũi cô, mùi hương quen thuộc
khiến cho trái tim cô không nhịn được mà co rút.
Trong lúc Kiều
Trạch tắm rửa, Tả Á cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, bọn họ cùng nhau ăn
rồi sau đó Kiều Trạch đi nghỉ ngơi. Tả Á quét dọn phòng, sau đó lấy tất
cả quàn áo đưa đến tiệm giặt là, rồi đi làm.
Cô không kiểm tra
xem túi quần Kiều Trạch có cái gì không nữa, nhưng người chủ cửa hiệu
giặt là lại gọi cô lại: "Cô Kiều, đây là hoa tai của cô phải không?"
Bước chân Tả Á chợt dừng lại, từ từ xoay người lại, thấy ông chủ mập mạp
đang cầm trong tay một chiếc hoa tai bằng kim cương, phát ra ánh sáng
lóng lánh khiến mắt cô đau nhói, đó không phải là hoa tai của cô. Cô đi
tới, thẫn thờ nhận lấy chiếc hoa tai: "Cám ơn!" Nói xong liền xoay người rời đi.
Tả Á ngồi ở trên xe buýt, tự hỏi cô còn có thể bình tĩnh sao? Kiều Trạch nói là đến công ty, nhưng, xem ra sự thật là anh ấy
không đến công ty, cả đêm không về, vậy anh đã đi đâu? Trừ chỗ của Tình
Văn, cô không biết chỗ nào khác nữa.
Tại sao anh lại nói dối cô, vì, muốn che giấu sự thật gì sao?
Cô ghét mình như vậy, đa nghi, đố kỵ, như một người phụ nữ hay ghen, trong lòng thấp thỏm, lên lên xuống xuống, đứng