
à anh ta đã lợi dụng quyền lực của bộ máy chính quyền
thành phố X giam cô ở bệnh viện tâm thần. Anh không chiếm được tình yêu
của Tình Văn, cho nên, trở nên cực đoan, hận Kiều Trạch, chán ghét Kiều
Trạch, định lợi dụng chuyện của đứa bé để dụ Kiều Trạch ngồi tù, nhưng
Kiều Trạch quá thong minh, nên chuyện không được như ý nguyện của anh
ta.
Kiều Trạch tra tới tra lui, tra ra được người đứng đằng sau
mọi chuyện chính là Kha Kiệt, anh ta biết chuyện sắp bị bại lộ, cho nên
liền vội vã chạy trốn, lại bị cảnh sát không ngừng truy đuổi, cho nên,
anh ta quay ngược trở lại nơi này, tìm cơ hội bắt cóc cô, muốn chết
chung cùng Kiều Trạch và Tình Văn. Dù sao, anh ta đã không thể quay đầu
lại được nữa rồi, thay vì phải ngồi trong nhà giam nửa đời còn lại,
không bằng chết một cách sảng khoái, kéo theo mấy người làm đệm lung
nữa.
Nhưng, con của cô có lẽ không thể tìm được nữa rồi, Kha Kiệt đã để đứa bé lại ở trạm xe lửa, nơi đó người đông như vậy, phức tạp như vậy, việc tìm kiếm manh mối cần phải có thời gian, nhưng như vậy ít ra
vẫn còn có hi vọng, khả năng con của cô còn sống tương đối lớn.
Tả Á mở to mắt, không cho phép mình khép cặp mắt lại nữa, ép mình phải
dừng suy nghĩ, không được nhớ những chuyện trước kia nữa. Cô giống như
người mất hồn bước xuống giường, đi về phía toilet. Mở vòi nước, rửa
tay, cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, đáy mắt đều là u buồn.
Hai tháng, đã hai
tháng rồi cô không gặp được anh. Từ khi bị thương nằm trong bệnh viện,a
nh không còn muốn thấy cô nữa, sai Từ Bân và Trương Chánh canh chừng ở
cửa phòng bệnh, không cho phép cô vào, thậm chí ngay cả phòng bệnh của
Tình Văn, cô cũng không thể đến gần. Đã rất nhiều lần cô ngồi đợi ở bên
ngoài, nhưng lần nào cũng bị chặn lại không cho vào.
Cô đã không thể chạm tới thế giới của Kiều Trạch nữa rồi.
Hai giờ sáng, nhưng dòng suy nghĩ của Tả Á lại tuôn trào, không thể tiếp
tục ngủ được nữa, cô ngồi gắp từng ngôi sao nhỏ bỏ vào bình thủy tinh
hình trái tim, cứ như vậy mà chào đón bình minh.
Cả đêm Tả Á
không ngủ, những ngày qua cô cũng đều như vậy, bệnh mất ngủ càng nghiêm
trọng, tinh thần cũng không được khá lắm, nhưng khi mẹ cô gọi điện thoại tới, nói hôm nay Kiều Trạch xuất viện, tinh thần của cô lại khẽ dâng
lên.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô liền gọi xe đi đến bệnh viện, xe dừng lại ở một tiệm bán hoa tươi, Tả Á muốn mua một bó hoa, nhưng cô
lại không biết nên mua loại hoa gì, lúc nghe cô bé bán hoa giới thiệu,
không biết vì sao cô lại chọn hoa Violet. Bó hoa được gói lại cẩn thận.
Tả Á trả tiền rồi đi vào khu nội trú của bệnh viện.
Lúc vừa mới
bước vào khu nhà tầng, cô chợt chạm mặt một đoàn người, tầm mắt Tả Á
không chút sai lệch rơi đúng vào người đàn ông ở giữa, khuôn mặt lạnh
nhạt, phong thái lạnh lùng, dáng người cao lớn nhưng lại gầy gò.
Cô nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy cô, chỉ là ngày xưa anh lạnh lùng
nhưng mang theo thâm tình, còn anh của hôm nay chỉ có sự lạnh lung xa
cách. Sự xuất hiện của Kiều Trạch khiến trái tim Tả Á đập loạn nhịp, tay của cô nắm chặt bó hoa, có chút hồi hộp. Nhìn bạn bè anh em vây quanh
Kiều Trạch đưa anh ra viện, chân Tả Á giống như mọc rể, không có cách
nào tiến lên phía trước dù chỉ một bước, chỉ đứng đó kinh ngạc nhìn anh
từng bước từng bước đi tới.
"Ai để cho cô ta đến đây." Tầm mắt
Kiều Trạch lướt qua Tả Á rồi nhìn ra xa, tiếng nói lạnh lẽo không mang
theo một chút hơi ấm nào, thân thể cao lớn của anh chỉ cần hơi động là
sẽ đụng vào Tả Á, hơi thở lạnh lùng của anh chèn ép Tả Á khiến cô một
câu cũng nói không ra được.
"Bọn em không hề nói cho chị ấy biết." Cấp dưới của Kiều Trạch vội vàng thanh minh.
Tả Á đứng gần anh như vậy, nhưng lại có cảm giác lại thật xa xôi, thật xa
xôi.......Khuôn mặt của cô nháy mắt trở nên tái nhợt, cô nhỏ giọng nói:
"Kiều Trạch.......Em tới đón anh về nhà."
Đôi mắt đen của Kiều
Trạch chợt híp lại, thoáng qua một tia lạnh nhạt, anh đang định nói gì
đó, thì đột nhiên điện thoại di động của anh lại vang lên, anh ưu nhã
bắt máy.
Tả Á chỉ nghe được Kiều Trạch nói: "Được, tôi lập tức qua đó."
Nói mấy từ đơn giản ấy xong anh liền cúp điện thoại, rồi sau đó phân phó Từ Bân: "Đưa cô ta trở về!" Kiều Trạch nói xong liền lướt qua Tả Á, đi tới chỗ đậu xe, Trương Chính đi theo anh, làm tài xế lái xe cho Kiều Trạch.
Tả Á nhìn bóng lưng lạnh lùng của Kiều Trạch, nhìn anh ngồi vào xe rồi rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô chỉ cắn cắn môi không nói gì, bó
hoa trong tay như mất đi màu sắc.
"Đi thôi, thất thần cái gì, tôi đưa chị trở về." Trên mặt Từ Bân rõ ràng là không hề có vẻ gì là tình
nguyện, nhưng Kiều Trạch đã lên tiếng, anh không thể không nghe.
"Không cần, tôi có thể tự đi về."
Tả Á không chịu để Từ Bân đưa về, mà tự đi về nhà, cô cắm bó hoa vào trong bình rồi ngồi thẫn thờ bên bàn một lúc lâu. Cô không biết Kiều Trạch đi đâu, nhưng có vẻ như anh không muốn trở về nhà. Cô biết, là Kiều Trạch
không muốn nhìn thấy cô.
Mặc dù không biết hôm nay Kiều Trạch có về
nhà khô