
a không yêu em.
Kha Kiệt, đừng làm những việc ngốc nghếch nữa, được không? Để súng
xuống, em sẽ đi với anh, nếu như anh giết người, chúng ta cũng sẽ không
còn cơ hội nữa đâu?"
"Có thật không? Em sẽ đi với anh sao?" Ánh
mắt điên cuồng của Kha Kiệt thoáng qua tia mong đợi, bàn tay cầm súng
dần buông xuống, nhưng lúc này ở phía xa đột nhiên truyền đến tiếng còi
cảnh sát, hai mắt Kha Kiệt đỏ vằn lên, chĩa súng vào Chung Dương, "Mày
dám báo cảnh sát!"
Nói xong liền định nổ súng, Tả Á hoảng hốt,
vội dùng sức đẩy Kha Kiệt ngã xuống, chắn trước mặt Chung Dương. Chung
Dương vội nhào lên xô Tả Á ra, Kiều Trạch cũng tiến lên một cước đạp Kha Kiệt ngã trên mặt đất. Trong lúc hỗn loạn, khẩu súng trong tay hắn đột
nhiên vang lên một tiếng, nhắm thẳng vào đùi Chung Dương, Chung Dương
đau đớn hô lên, thân thể ngã phịch xuống đất.
Tả Á sợ hãi hô lên, mà Kiều Trạch cũng liền tung chân đạp vào ngực Kha Kiệt, Kha Kiệt ngã
xuống đất. Kiều Trạch giữ chặt tay Kha Kiệt, dùng sức dập đầu anh ta
xuống mặt đất, muốn giật lấy khẩu súng trong tay anh ta, Kha Kiệt tay
không túm lấy bả vai của Kiều Trạch, hai người lăn lộn, Kha Kiệt thừa cơ nhấn Kiều Trạch ngã xuống đất, nhắm thẳng vào Kiều Trạch mà nổ súng,
Kiều Trạch biết được ý định của Kha Kiệt liền đá vào bụng anh ta, thân
thể Kha Kiệt chợt phóng ra, tránh được đòn công kích của Kiều Trạch, thế nên cú đá của Kiều Trạch lại trún ngay vào bụng của Tình Văn đang chạy lại giúp.... ...
"Tình Văn!"
Kiều Trạch cùng Kha Kiệt
đồng thời hô lên một tiếng, trái tim của Tả Á như từ trong lồng ngực
nhảy ra ngoài, chỉ tới kịp hét lên một tiếng, nhưng không có cách nào
kéo được Tình Văn đang ngã xuống bên dưới. Tất cả đều chậm, Tình Văn rơi thẳng xuống phía dưới, thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng đã ngất đi. Kha Kiệt điên cuồng chạy xuống, ôm Tình Văn vào trong ngực, nhưng
Tình Văn đã mất đi tri giác. Kha Kiệt ôm Tình Văn, khóc rống lên, Kiều
Trạch cũng vọt xuống tới nơi, mà giờ khắc này cảnh sát cũng giơ súng
chạy vào.
"Tất cả không được nhúc nhích, giơ tay lên!"
Sắc mặt Kiều Trạch trở nên trắng bệch chưa từng có, anh hoảng hốt hét lên,
gọi xe cứu thương, nỗi đau đớn và hoảng sợ tràn ra khắp người anh, anh
ngây người đứng sững tại đó, nhìn Tình Văn bất tri bất giác, lại quay
đầu nhìn về phía Tả Á, cô và Chung Dương đang ở bên nhau, ôm nhau thật
chặt, mà anh lại cô đơn đứng ở nơi này, anh làm Tình Văn bị thương, anh
đã làm Tình Văn bị thương!
Tầm mắt rơi xuống Kha Kiệt, anh lại
mất đi một người anh em nữa. Tay nắm chặt thành quyền, trái tim Kiều
Trạch, giống như đã hóa thành tro bụi bị một cơn gió thổi cuốn đi, không còn sót lại chút nào. Hai tháng sau
"A.......!"
Tả Á từ trong giấc mơ sợ hãi kêu lên, ngồi bật dậy, trán ướt đẫm mồ hôi,
nét mặt đầy vẻ hoảng hốt, cô sợ hãi giơ hai tay của mình lên, mở lớn hai mắt nhìn xuống, sạch sẽ, trắng nõn, không hề dính chút máu tươi nào.
Cô lại nằm mơ, lại mơ thấy giấc mơ đáng sợ từ hai tháng trước.
Ngày đó, Chung Dương và Tình Văn được đưa vào phòng cấp cứu, cô lo lắng cầu
nguyện cho bọn họ không xảy ra việc gì, nhưng Kiều Trạch đang đứng phía
sau cô lại đột nhiên ngã xuống.
"Anh Kiều!"
Mọi người trở
nên hỗn loạn, hoảng hốt gọi Kiều Trạch, cô cũng bị dọa cho sợ hãi vội
chạy tới đỡ anh, lại cảm nhận thấy tay dính máu tươi sền sệt, đẫm máu,
máu đỏ tươi nhuộm đầy tay cô. Anh bị thương, thế mà cô lại không biết
gì, thậm chí cô còn không liếc nhìn anh một cái.
"Kiều Trạch!" Cô vội gọi anh, đau lòng đến chết đi được, cô lại một lần nữa quên mất
anh, trái tim bị sự hoảng sợ và đau đớn lấp đầy, hốt hoảng kêu khóc:
"Bác sĩ, bác sĩ.......Có người bị thương!"
Kiều Trạch đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, vẫn là cảm giác dinh dính nhớm nháp, đôi mắt đen
lạnh lùng nhìn cô, dùng cánh tay dính đầy máu mạnh mẽ đẩy cô ra. Thân
thể của cô không chống đỡ được mà ngã trước mặt anh.
Anh đẩy cô
ra! Cú đẩy đó chính là Kiều Trạch đã hoàn toàn đẩy cô ra khỏi thế giới
của anh rồi. Cô vô cùng sợ hãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, trong đôi mắt đó đã không còn có cô nữa.
Kiều Trạch nghe thấy tiếng
mình được bác sĩ và y tá đẩy vào phòng cấp cứu, thì ra trong lúc hỗn
loạn, Kha Kiệt nổ súng lung tung đã bắn trúng anh, thế nhưng anh lại
không kêu rên một tiếng. Kiều Trạch được đưa vào phòng phẫu thuật, còn
Tả Á lại bị giữ ở ngoài cửa, chỉ cách một cánh cửa nhưng lại giống như
một chướng ngại vật không thể nào vượt qua, khi đó cô đã hiểu, cô đã mất đi một thứ, một thứ rất quý giá, thứ ấy cô chưa kịp quý trọng đã đánh
mất đi.
Chuyện cũng xảy ra được hai tháng rồi, nhưng cô vẫn không có cách nào quên được cảm giác đau lòng đó, không thể nào quên được ánh mắt buốt giá của Kiều Trạch nhìn cô, càng không cách nào quên được cảm
giác sợ hãi khi bàn tay cô dính đầy máu của Kiều Trạch. Cho dù cô đã chà rửa bàn tay mình không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại
sẽ lại nhìn thấy máu tươi ướt đẫm tay.
Kha Kiệt cũng phải chịu
kết quả xứng đáng, anh ta đã bị bắt giam! Chính anh ta là người chủ mưu
bắt cóc con cô, l