
ào.
Trong lòng Tả Á dậy lên một
cảm giác chẳng lành, nhưng, trải qua nhiều chuyện như vậy cô đã không
còn giống như trước kia nữa, gặp chuyện thì hốt hoảng mất đi sự tỉnh
táo. Thứ đặt trên eo cô hẳn là dao hoặc súng: “ Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông vẫn mỉm cười như cũ, lúc đi ngang qua người gác cổng, trông anh ta và Tả Á không khác gì một đôi tình nhân, không ai thấy được eo Tả Á
đang bị một cây súng chĩa vào. Anh cúi đầu làm như thân mật nói: " Không có gì, chỉ là muốn nhờ chị dâu chút chuyện thôi. Đi thôi, chớ lộn xộn,
cẩn thận súng không có mắt."
Tả Á bị bắt lên một chiếc xe, người đàn ông trói tay Tả Á lại trên xe, rồi sau đó khởi động xe rời đi.
Kho hàng ở vùng ngoại ô.
Tả Á bị đưa đến một kho hàng ở vùng ngoại ô, bên trong chất đầy hàng hóa,
còn có một hàng thùng được xếp rất ngay ngắn cùng hai người đàn ông lực
lưỡng. Tay chân của cô bị trói lại, miệng thì bị dán băng dính, chỉ có
thể ngước mắt lên nhìn người đàn ông trông có vẻ điềm đạm trước mặt.
Anh ta là ai? Tại sao lại bắt cóc cô mang tới nơi này? Anh ta là bạn của
Kiều Trạch mà, chẳng lẽ có ân oán gì với Kiều Trạch sao? Tả Á chợt nghĩ
tới chuyện con cô bị bắt cóc, chẳng lẽ cũng có quan hệ với người đàn ông này?
Tả Á ‘ưm ưm’ mấy tiếng muốn nói, nhưng lại không thể phát
ra được bất cứ từ nào, người đàn ông kia đứng đưa lưng về phía cô, tựa
như đang chờ người nào đến. Tiếng ‘ưm ưm’ của Tả Á khiến người đàn ông
kia quay đầu lại nhìn cô, cười ôn hòa, nói: "Có phải cô đang thắc mắc
tại sao tôi lại đưa cô tới nơi này không? Thật ra thì cô phải trách Kiều Trạch, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra."
Kiều Trạch? Anh
ta và Kiều Trạch có mâu thuẫn gì sao? Tả Á nghĩ tới, không nhịn được lắc đầu, người đàn ông đột nhiên đi tới, lột băng dính trên miệng cô xuống, Tả Á liền lấp tức hô lên: “ Anh làm như vậy là phạm tội đấy, đừng nên
tiếp tục nữa.... ..."
"Câm mồm!" Người đàn ông tát Tả Á một cái,
Tả Á đau đến đầu óc choáng váng, thân thể cũng bị cái tát này làm ngã
xuống đất, vị tanh lợt tràn đầy trong miệng. Người đàn ông kia lấy điện
thoại di động ra, bấm một dãy số, rồi đặt bên tai Tả Á: "Nói cho anh ta
biết, cô cần anh ta tới cứu!"
Điện thoại được kết nối, Tả Á nhìn
cây súng lạnh lẽo trong tay người đàn ông, nỗi sợ hãi dâng lên trong
lòng, bên tai nghe được giọng nói tràn đầy lo lắng của Kiều Trạch trong
điện thoại, cô lắc đầu, cắn môi không nói một câu nào, cô không muốn
Kiều Trạch tới nơi này, anh không được tới.
Người đàn ông nổi giận quát to: "Nói mau!"
Tả Á căm tức nhìn anh ta, nhưng vẫn không chịu mở miệng, người đàn ông kia giận dữ, hung hăng đạp Tả Á một cái, Tả Á bị đá đau, không nhịn được mà rên thành tiếng. Người đàn ông đặt điện thoại lên tai mình, trầm giọng
nói: "Kiều Trạch, vợ mày đang ở trong tay tao, tao cảnh cáo mày đừng nên gọi cảnh sát, mày mau đưa Tình Văn tới đây, nếu không làm theo lời tao
nói, thì chờ đó mà nhặt xác vợ mày đi.......!"
Tả Á nghe những
lời đe dọa của người đàn ông kia nói với Kiều Trạch, trong lòng tràn đầy sợ hãi, hình như anh ta rất hận Kiều Trạch. Tầm mắt Tả Á khẽ chuyển,
chợt nhìn thấy một người đàn ông đang ở phía sau cô từ từ tiến lại gần,
lặng yên không tiếng động bò tới chỗ cô.
Tả Á liền hoảng hốt, là
Chung Dương! Làm sao anh ấy lại tới được nơi này? Không...không nên tới
đây, Chung Dương, anh ta có súng, anh đi mau đi, Tả Á hoảng sợ lắc đầu,
cũng không dám để lộ bất kì tiếng động hay biểu hiện nào, chỉ sợ người
đàn ông kia phát hiện ra Chung Dương mà nổ súng.
Chung Dương từng chút từng chút một tới gần gã đàn ông đang đàm phán với Kiều Trạch,
dường như hắn ta đang rất kích động, đang không ngừng mắng chửi Kiều
Trạch. Chung Dương chớp đúng thời cơ nhào tới, cánh tay kẹp thật chặt cổ của người đàn ông kia, hất khẩu súng trong tay người đàn ông kia ra
ngoài.
Tả Á vừa nhìn thấy vậy, vội nhịn đau, bò đến định nhặt
khẩu súng lên, thế nhưng đúng lúc đó người đàn ông kia lật người lại, đè lên Chung Dương, dung tay đánh túi bụi vào bụng anh.
Hai người
vật lộn đánh nhau, mặc dù dáng người Chung Dương vạm vỡ cao lớn, sức
mạnh cũng không nhỏ, nhưng, người đàn ông bắt cóc Tả Á rõ ràng là đã
từng được huấn luyện, mỗi cú đánh ra đều rất chuyên nghiệp, cực kỳ hiểm
ác và chính xác, Chung Dương căn bản không phải là đối thủ của anh ta,
không bao lâu sau Chung Dương đã bị nâng lên, ném sang một bên, ngã
xuống đất.
Súng cũng bị người đàn ông kia nhặt lên, họng súng
nhắm ngay gáy Chung Dương đang trên mặt đất, Tả Á vội liều mạng xông
đến, chắn phía trước Chung Dương: " Không...không được nổ súng, chuyện
này không liên quan gì tới anh ấy, anh hãy thả anh ấy ra đi."
Chung Dương bình tĩnh nhìn họng súng đen ngòm, kéo Tả Á ra phía sau lưng
mình: "Anh hãy thả cô ấy ra, cô ấy vô tội, có chuyện gì không thể để
súng xuống từ từ giải quyết sao? Anh nghĩ xem, anh làm thế này thì có
thể giải quyết được mọi chuyện sao? Nếu anh nổ súng, anh cũng không thể
trốn thoát được, bởi vì, người tiếp theo phải chết chính là mày!"
"Kha Kiệt!"
Không đợi Kha Kiệt lên tiếng, một