
giọng nói lạnh lùng mà mạnh mẽ đột ngột
vang lên từ phía cửa vào nhà kho, tầm mắt mọi người liền đổ dồn về phía
đó, chỉ thấy Kiều Trạch mặc áo đen, bình tĩnh tự nhiên mà đi vào.
"Kiều Trạch, rốt cuộc mày đã đến! Tao biết, mày nhất định sẽ đến!"
Đôi mắt đen của Kiều Trạch không chút sợ hãi nhìn Kha Kiệt, bình tĩnh nói: "Tôi tới rồi đây, có chuyện gì cứ nói với tôi!"
"Tình Văn đâu?" Tầm mắt Kha Kiệt nhìn về phía sau Kiều Trạch, ngó quanh mấy
lượt, đột nhiên điên tiết la lên: "Tại sao mày không đưa Tình Văn tới!"
Kiều Trạch từ từ đi đến gần chỗ Kha Kiệt cùng với Tả Á và cái thùng: "Tôi
gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy nói sẽ đến đây sau, nhưng, cậu nhất
định phải để cho cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của cậu à? Cô ấy sẽ càng
thêm khổ sở, sẽ càng thêm đau lòng, đúng không? Cậu làm như vậy có phải
với người anh đã chết của cậu hay không?" Trong khi nói chuyện Kiều
Trạch đã từng bước từng bước đi lên trên nóc cái thùng, chỉ còn thiếu
một bước nữa.
Kha Kiệt lập tức hô lớn: "Không được tới nữa, nếu không tao sẽ nổ súng!"
Kiều Trạch dừng bước lại, anh không hề gọi điện thoại cho Tình Văn, anh nói
vậy chỉ là muốn kéo dài thời gian với anh ta, khi Chung Dương vừa gọi
điện thoại cho anh, nói cho anh biết Tả Á hình như bị người nào đó bắt
cóc, cho nên lúc này anh mới có thể kịp thời chạy tới.
Kha Kiệt
kích động chĩa súng vào Kiều Trạch, điên cuồng hô lên: "Mày còn dám nhắc đến anh trai tao ư? Năm đó nếu như không phải tại mày, anh tao sẽ chết
sao? Nếu như không phải là do mày chịu không nghe theo lời chỉ huy, quá
mức tự tin, thì anh tao có phải hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ không? Là do mày, là mày đã hại chết anh tao! Tao hận mày, Kiều Trạch! Tại sao
mày lại sống, còn anh trai phải chết?”
Kiều Trạch chỉ vào ngực
mình, lạnh lùng nói: ‘‘Được, cậu hận tôi, vậy thì chĩa súng vào nơi này
mà bóp cò đi, đánh chết tôi đi, sau đó cậu sẽ phải ngồi tù, kết quả như
thế là do cậu chọn. Kha Kiệt, cậu đừng quên, cậu cũng đã từng là một
quân nhân, đừng quên sứ mạng của cậu, họng súng của cậu phải nhắm vào
bọn lưu manh, kẻ phạm tội, chứ không phải dùng để báo oán những chuyện
riêng tư, nhắm ngay vào đồng đội của mình!"
Kha Kiệt hình như có
chút dao động, khẩu súng trong tay hắn khẽ run lên, nhưng anh ta chợt
quát lớn: "Đừng nói những thứ đạo lý này với tao, tao đã không thể quay
đầu lại được nữa rồi. Thà ngồi tù, thà không có được Tình Văn, tao nhất
định phải bắt mày chết chung! Thứ tao không có được, mày cũng đừng hòng
có!"
"Không...Không được!" Tả Á hoảng sợ kêu lên, thật đáng sợ,
thật đáng sợ, chỉ cần tiếng súng vang lên thì Kiều Trạch nhất định sẽ
ngã xuống. Kha Kiệt một tay kéo Tả Á dậy, chĩa súng vào cổ cô: ‘‘Không
được sao? Vậy thì…Kiều Trạch rất yêu cô, đúng không? Tôi sẽ giết cô
trước để hắn ta phải nếm mùi đau đớn."
"Kha Kiệt! Anh dừng tay lại mau!"
Một tiếng quát đột ngột vang lên phá tan tình hình căng thẳng trong gian
nhà kho. Tầm mắt Kha Kiệt khẽ chuyển, là Tình Văn, trong mắt của anh ta
thoáng qua một tia sang: "Văn Văn! Em qua đây, em qua đây, để cho anh
nhìn kỹ em một chút!" Đã nhiều ngày nay anh không được nhìn thấy Tình
Văn, bởi vì, sự thật về anh đã bị bại lộ, cảnh sát đang đuổi bắt anh
khắp mọi nơi.
Tình Văn sắc mặt trắng bệch từng bước từng bước đi
tới, bước lên trên nóc cái thùng, cô vươn tay, dịu dàng trấn an nói:
"Kha Kiệt, bỏ súng xuống, được không? Anh làm vậy là tự hủy hoại chính
mình đấy, nghe lời em, bỏ súng xuống, được không."
Nước mắt dần
dâng lên trong mắt Kha Kiệt: "Văn Văn, tại sao em lại không yêu anh? Vì
Kiều Trạch, anh đã mất đi người thân duy nhất, mất đi người anh trai
thấu hiểu anh nhất. Anh hận anh ta, nhưng anh vẫn có thể bỏ qua lỗi lầm
của anh ta, nhưng, sao anh ta đã sai lại càng sai, tai sao anh ta lại
cướp đi người anh yêu, tại sao? Tại sao em không chịu yêu anh?"
"Không, Kha Kiệt, anh hãy nghe em nói!" Tình Văn lắc đầu, "Anh để súng xuống
đi, em sẽ đi với anh, chúng ta hãy rời khỏi này, đi đến một nơi thật xa, ra nước ngoài, chúng ta có thể mua một nông trường, em sẽ đi cùng anh,
có được không?
"Em nói thật sao? Là thật sao?"
"Em nói thật, Kha Kiệt. Anh để súng xuống, buông Tả Á ra, có được không?"
Kha Kiệt dường như tin những lời Tĩnh Văn nói, từ từ hạ súng xuống, đẩy Tả Á ra, đi tới chỗ Tình Văn, nhưng anh ta như đột nhiên nhớ ra cái gì đó,
tâm tình lại trở nên kích động: "Đừng tới đây, em lừa anh! Người em yêu
là Kiều Trạch, làm sao em có thể đi theo anh được. Em lừa anh! Căn bản
là em khinh thường anh, trong mắt em anh chẳng là cái gì cả, em kêu anh
đặt bình hoa ở văn phòng của Kiều Trạch, em sai anh đưa quần áo của em
cho người giúp việc, anh cận thẩn chọn khăn lụa tặng cho em, em lại
quàng vào cổ tên khốn nạn Kiều Trạch kia. Em có biết rằng anh đã rất đau lòng không? Căn bản là luôn em khinh thường anh!"
"Không, em xin lỗi, Kha Kiệt, sau này em sẽ không như thế nữa, em sẽ đối xử tốt với
anh mà. Anh để súng xuống đi, dẫn em đi, chúng ta mau rời khỏi nơi này
thôi, em đã hoàn toàn tuyệt vọng với anh ta rồi, anh t