
hịu không nói ra được.
Cô không nhịn được mà thắc
mắc, Kiều Trạch đã đi đâu, đã ở cùng với ai, đang làm gì. Nghĩ tới đây
trong lòng có chút rối loạn, xoa xoa đầu óc hơi đau nhức, lại gõ đầu vào mình hai cái để mình không suy nghĩ lung tung nữa Nhìn hai người đàn
ông ở phòng khách, Tả Á nghĩ, nếu như cô ngoan ngoãn ở nhà, Kiều Trạch
có thể sẽ hết giận, nếu vậy thì cô sẽ chờ ở đây, đợi anh về nhà, không
chọc giận anh nữa.
Tả Á ăn qua loa bữa ăn sáng, rồi trở về phòng
ngủ, định đọc sách để sống qua ngày, thì đúng lúc này chuông điện thoại
lại vang lên, cô tưởng là Kiều Trạch, trong lòng dấy lên một tia vui
mừng, không nhìn mà trực tiếp nhấn nút trả lời.
Nhưng, không phải là Kiều Trạch gọi điện thoại tới, mà là viện trưởng của cô nhi viện,
trong điện thoại viện trưởng hốt hoảng nói cho Tả Á biết, bệnh của Tiểu
Linh đột nhiên chuyển xấu, vốn là đã hạ sốt rồi nhưng lại tiếp tục sốt
trở lại, tình trạng rất xấu, Tiểu Linh luôn khóc lóc kêu muốn gặp mẹ Tả
Á, hi vọng cô có thể tới đây một chút.
Tả Á nghe vậy lòng run
lên, vội vàng nói: “Đang ở trong bệnh viện sao? Tôi lập tức đến ngay."
Cúp điện thoại, Tả Á mới chợt nhớ ra, cô không thể ra ngoài, hai người
mặc đồ đen của Kiều Trạch đang chặn cửa rồi còn đâu, Tả Á sốt ruột cắn
đầu ngón tay, nghĩ cách làm sao để mình có thể đi ra ngoài, cuối cùng cô chọn cách thuyết phục bọn họ.
Tả Á nghĩ, Kiều Trạch có lẽ chỉ
làm quá lên mà thôi, phái đến hai người coi chừng cô, chắc hẳn là anh lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện gì, nhưng, tình trạng bệnh tình của Tiểu Linh khiến cô không thể nào yên tâm được, cho nên cô quyết định nói rõ tình
trạng bệnh tình của Tiểu Linh cho hai người canh chừng bên ngoài nghe,
nói với bọn họ rằng bọn họ có thể đi tới bệnh viện cùng cô, như vậy thì
bọn họ vẫn có thể canh chừng cô. Mới đầu hai người nhất quyết không đồng ý, nhưng, Tả Á liên tục cầu xin, thuyết phục, cuối cùng hai người đó
cũng đành gật đầu chấp nhận.
Ba người cùng đi ra ngoài, lần đầu
tiên Tả Á như thế này, ra ngoài thôi mà, lại cần phải còn có người trông chừng, thật là không quen nổi, nhưng những việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Đi đến bệnh viện, hai người kia ở bên ngoài coi chừng, Tả Á vào
trong phòng bệnh.
Tiểu Linh chính là cô bé kêu Kiều Trạch là chú
Quái, vừa thấy Tả Á đến liền vui mừng trở lại, cánh tay nhỏ ôm cổ Tả Á
không buông, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Tả Á làm cô thấy
đau lòng. Cô dỗ dành, trấn an, lau đi những giọt nước mắt của Tiểu Linh, để con bé ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ, ngoan ngoãn chích thuốc.
Tiểu Linh sợ đau, Tả Á nói, mẹ thổi phù phù thì sẽ không còn đau nữa,
lúc này Tiểu Linh mới bất đắc dĩ đồng ý, nhưng vẫn còn rất sợ, lúc bác
sĩ đâm kim tiêm vào tay, Tiểu Linh khóc thê lương, khóc mãi không ngừng
khiến Tả Á từng đợt đau lòng.
Rốt cuộc cũng chích xong, Tả Á lau
sạch nước mắt trên mặt và cái trán đầy mồ hôi của Tiểu Linh, cưng chiều
hỏi: "Bé con muốn ăn cái gì, mẹ đi mua cho con."
Tiểu Linh kéo kéo tay cô nói: "Mẹ mua cái gì Tiểu Linh cũng thích ăn."
" Được rồi, Tiểu Linh cùng với viện trưởng chờ mẹ, mẹ Tả Á đi mua đồ ăn cho Tiểu Linh, có được không?"
Tiểu Linh gật đầu, đôi mắt đen láy trong veo vẫn còn lấp lánh nước.
Lúc Tả Á từ phòng bệnh đi ra đã không thấy hai tên người áo đen kia đứng ỏ
bên ngoài nữa, trong lòng cảm thật có chút kỳ lạ, bọn họ đi đâu rồi? Cô
nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy một bóng người nào cả, cô cũng
không suy nghĩ nhiều, dù sao không có ai đi theo cô, cô cảm thấy được tự do.
Trong cửa hàng ở gần bệnh viện, Tả Á mua rất nhiều đồ ăn mà
Tiểu Linh thích, lúc cô trở về thì Tiểu Linh đã ngủ rồi, Tả Á đặt đồ ăn ở trên bàn, đắp chăn lại cho Tiểu Linh, cúi đầu, yêu thương hôn xuống
trán con bé.
Tả Á nhớ lại khi mình ra ngoài, hình như không mang
theo điện thoại di động, lúc này hai người trông chừng cô đột nhiên lại
đi đâu không biết rồi, cô giao Tiểu Linh cho viện trưởng, rồi vội vã bắt taxi đi về nhà, cô chỉ sợ Kiều Trạch trở về mà không thấy cô lại nổi
giận.
Xe dừng lại ở trước cửa chung cư, Tả Á thanh toán tiền rồi
xuống xe, lúc đang định đi vào bên trong, bỗng nhiên một bóng người đột
nhiên xuất hiện trước mặt cô, Tả Á nhìn, người kia cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng cũng không phải là quá
quen thuộc, cô nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh là.......?"
Người đàn ông cười hiền lành: "Chị dâu quên tôi rồi sao? Tôi là bạn của anh
Kiều, tôi có tham gia hôn lễ lần thứ hai của anh chị mà, anh Kiều nhờ
tôi đến đón chị."
"Anh ấy đang ở đâu? Tại sao lại nhờ anh tới đón tôi?" Ngày trước, Kiều Trạch cũng từng nhờ Từ Bân hoặc Trương Chính tới đón cô, nhưng chưa bao giờ nhờ người này, Kiều Trạch sao lại nhờ một
người mà cô không biết đến đón cô được? Trên khuôn mặt của anh ta vẫn
còn nét cười hiền lành, nhưng, ánh mắt lại khiến Tả Á lo lắng, ánh mắt
đó giống như đang nhìn chằm chằm con mồi vậy. Tả Á theo bản năng chạy
vào phía trong chung cư, nhưng eo lại bất ngờ bị người túm lấy, còn bị
vật gì cưng cứng lành lạnh chạm v