
trích, thực sự khiến cô cảm thấy rất khó
chịu, đau lòng hỏi: “Chị em đâu, rốt cuộc có chuyện gì?”
Chu Văn
Hiên lạnh giọng nói: “Chị em đòi chia tay với anh, bảo anh hãy đến với
em. Tả Á, người anh yêu chính là chị của em, anh chưa bao giờ thích em
cả, anh chỉ coi em như em gái mà thôi. Cho nên em đừng nói lung tung ở
trước mặt chị của em nữa, có được không?”
Thì ra cả chị và anh
Chu đều biết bí mật mà cô chôn giấu ở trong lòng bấy lâu nay, còn mình
thì cứ như một con ngóc luôn liều mạng che giấu. Mà cả hai biết rõ mình
sẽ đau lòng, nhưng vẫn quyết định đến với nhau. Họ làm vậy là sai chăng? Không, họ không hề sai, yêu nhau thì phải ở bên nhau. Người sai chính
là mình mới đúng, nhưng thật lòng mình không hề muốn có kết quả như vậy.
Cổ họng cô nghẹn ngào gay gắt, muốn nói nhưng không thể thốt thành lời,
muốn khóc nhưng lại cảm thấy muốn bật cười. Cô nở nụ cười hết sức quái
dị, cổ họng vô cùng đau đớn gian nan mở miệng nói: “Phải, Chu Văn Hiên,
là em thích anh, nhưng mà, thích một người thì có tội hay sao? Nếu như
có tội phải chăng là bởi vì lòng em thích một người mà em không nên
thích? Nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ muốn chen vào phá hoại tình của
của anh và chị hai. Em sẽ không bỏ chị mình chỉ vì một người đàn ông,
cho nên, em không có thích anh kiểu như hai người suy nghĩ đâu, cũng
không có hèn hạ đốn mạt như anh nói.”
Chu Văn Hiên nhìn vẻ mặt
tái nhợt của Tả Á, người mà mình luôn xem như một đứa em gái nhỏ. Bản
thân nghĩ, có phải mình đã nói quá nặng lời rồi hay không? Dù sao, con
bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng chỉ cần nghĩ tới sự quyết liệt cùng
dáng vẻ khóc lóc đòi chia tay của Tả Vi lúc đó, liền khiến cho trái tim
anh không chủ được mà rối loạn lên, chỉ mong Tả Á đừng phá hoại tình cảm của bọn họ mà thôi, “Anh sẽ đi tìm chị em, em ở nhà chờ đi, nếu chị em
về nhà thì gọi điện thoại cho anh!” Nói xong, anh ta vội vã bỏ đi, đi
được vài bước bỗng quay đầu lại nói, “Em….Cũng đừng lo lắng quá, có lẽ
chị em chỉ muốn tránh mặt anh thôi.”
Nhưng Tả Á cảm thấy đầu óc
mình hỗn loạn như tơ vò. Tại sao không chịu cứ giả vờ như không biết,
như vậy không phải sẽ rất tốt sao? Tại sao phải đem vết thương đó vạch
trần phơi bày ra mặt người khác, tại sao chứ? Tả Á không biết chị và anh Chu có chia tay hay không, bởi vì ngay trong
đêm đó, ba mẹ và chị hai, ba người cùng nhau đến căn nhà nhỏ này.
Vẻ mặt mẹ Điền Văn Lệ có vẻ không tốt, còn ba Tả Quốc Cường vẫn là một
người cha hiền lành. Trong mắt không hề có sự trách móc nặng nề mà chỉ
là trầm mặc ngồi ở đó. Hai vợ chồng từ sau khi ly hôn kiếm khi có dịp
xuất hiện cùng nhau như thế. Sau khi thương lượng xong, mọi người quyết
định để Tả Á về ở cùng cha Tả Quốc Cường nhưng Tả Á kiên quyết không đi, cô thà rằng ngủ ở ngoài đường cũng không chịu đi.
Cuối cùng,
ngay đêm hôm đó, Điền Văn Lệ bảo Tả Á thu dọn một số đồ đạc rồi đi theo
bà. Tả Á không chịu đến nhà ba mình ở là bởi vì cô chán ghét căn nhà đó
của ông, mà đó cũng không phải là nhà của cô. Ở đó có một bà mẹ kế xinh
đẹp và một cô em gái cùng cha khác mẹ chỉ thua cô độ nửa tuổi. Không cần thắc mắc tại sao mình lại có một cô em gái chỉ nhỏ hơn mình có vài
tháng tuổi, cũng không cần lấy làm ngạc nhiên tại sao mẹ ruột của mình
lại chẳng buồn quan tâm đến mình?
Là bởi vì, trong khoảng thời
gian bà mang thai cô, người cha phong độ lịch lãm bởi vì người vợ đang
khổ cực thai nghén đứa con của mình thì ông lại không kiềm chế được bản
thân, nên đã ra ngoài vụng trộm. Cho nên cô mới có một đứa em gái chỉ
nhỏ tuổi hơn mình vài tháng.
Khi còn bé, cô luôn không hiểu tại
sao mẹ không bao giờ ôm mình, hôn mình mà chỉ dành những tình cảm đó cho chị hai. Mãi đến ba năm trước, khi ba mẹ đỗ vỡ muốn ly hôn, cô mới biết được bởi vì sự xuất hiện của mình cũng chính là lúc ba phản bội mẹ. Mẹ
hận ba nên cũng ghét lây luôn cả mình.
Mọi chuyện đã qua lâu vậy
rồi mà mẹ vẫn không tha thứ cho ba, cũng nhiều lần ầm ĩ đòi ly hôn nhưng còn bận tâm đến hai chị em cô, mới cố gắng chịu đựng cho đến ba năm
trước, cuối cùng cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa mà ly hôn.
Chẳng hiểu tại sao, đây cũng là nguyên nhân mà cô ghét luôn cả Chung Dương về điểm lạm tình kia. Đàn ông như thế, trực giác mách bảo cô nên tránh xa.
Vào đến nhà, cha dượng Kiều Vân mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm, tươi cười đi
tới đón lấy túi đồ giúp cô rồi nói: “Tiểu Á về rồi à, mẹ con cứ nhắc tới con mãi, mau vào nhà đi!”
Dượng là một người đàn ông trung niên
tính tình ôn hòa, đối xử với cô rất tốt, có điều mẹ mình xưa nay đâu có
thích mình. Sao bà có thể nhắc tới mình đây?
Điền Văn Lệ đổi giày, chỉ tay vào một căn phòng ngủ lạnh nhạt nói: “Phòng ngủ đã dọn sạch sẽ sẵn cho con rồi, đi ngủ sớm đi!”
Tả Á không trả lời, kéo theo túi đồ của mình đi vào, trước đây cô cũng đã
từng ngủ ở căn phòng này, tất cả mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.
Tắm rửa xong, Tả Á thay ra một bộ quần áo ngủ có hình vẽ đầu heo con, sau
đó tắt đèn đi ngủ. Căn phòng cô và chị từng ở chung bây giờ không còn là nhà của mình nữa, nơi này cũng không