
phải là nhà của mình, nơi ba ở
cũng không phải là nhà của mình, vậy nhà mình ở đâu đây?
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau khi cô rửa mặt
xong thì dượng nói với cô: “Tiểu Á, tới ăn sáng đi, mẹ con đã làm những
món mà con thích nhất đó.”
Tả Á nhìn nhìn mẹ mình, nhưng mẹ vẫn
chỉ ngồi đó ăn cơm không thèm ngước lên nhìn tới cô, coi cô như không
khí. Mẹ, đây là mẹ ruột của mình, đến nỗi không thèm liếc mắt nhìn đến
mình lấy một lần. Mẹ đã không thích mình, dượng ấy cần gì phải quan tâm
lấy lòng mình chứ. Mà không, có lẽ là sợ mình khó chịu mà thôi.
“Con sắp trễ rồi!” Tả Á nói nhưng không quay đầu lại, thật lòng mà nói, cô
cảm thấy có phần hận ba vì đã phản bội mẹ, nếu như không phải bị ba phản bội, mẹ sẽ yêu thương mình hơn. Tả Á đang muốn mở cửa đi ra thì bỗng
đâu có một cánh tay chống lên khung cửa, ngay sau đó đỉnh đầu vang lên
going nói lạnh tanh như băng: “Ăn cơm rồi đi!”
Từng đường nét
trên khuôn mặt đều mang vẻ rét lạnh, không hề có chút độ ấm nào khắc sâu vào trong mắt cô. Tròng mắt đen sắc bén mà lạnh lùng, khiến cho người
ta có cảm giác con người này thật hung ác và vô tình, hơn nữa còn làm
cho người ta e ngại không dám đến gần. Vẻ điển trai của anh ta như được
điêu khắc tuấn mỹ không chê vào đâu được. Vóc người cao tầm 1m85, nhưng
Tả Á thì lại cảm thấy mặt mũi anh ta y hệt như Diêm Vương, cả đời chỉ có thể cô độc một mình.
Anh ta là em trai của dượng, cũng là cánh
tay đắc lực trong công ty của dượng và cũng là người thừa kế, bởi vì
dượng không có con. Anh ta thường hay đến ở lại, quan hệ giữa dượng Kiều Vân và anh ta có điểm không khác gì tình cha con.
“Tôi sắp bị
trễ rồi!” Tả Á cau mày không vui trả lời, nhưng không hề có vẻ bướng
bỉnh như thường ngày, cũng không biết tại sao, cô lại cảm thấy có phần
sờ sợ anh ta, có lẽ là bởi vì cặp mắt kia của anh ta quá mức lạnh lùng.
“Một lát tôi sẽ đưa em đến trường!” Sắc mặt anh ta vẫn không tỏ ra chút biểu cảm nào, sóng mắt không đổi nhưng vẻ lạnh lẽo trên mặt ấy đã cho thấy
anh ta đang rất tức giận.
“Tôi không quen ngồi xe người lạ, cảm
ơn!” Tả Á đẩy tay anh ta ra, tông cửa xông ra ngoài, cùng lúc đó nghe
được tiếng nói mẹ mình nói vọng tới từ phía: “Mặc kệ nó, ngồi xuống ăn
cơm đi.”
Trong lòng Tả Á cảm thấy trống rỗng, nếu đã mặc kệ mình, vậy tại sao còn bắt mình về đây làm gì? Nếu đã mặc kệ mình, vậy mình có sống hay chết cũng đừng có quan tâm? Tả Á đi lang thang trên đường, hầu như không màng bận tâm đến mọi thứ,
quên luôn cả việc cần phải tới trường học, hiện cô chỉ biết trong lòng
rất buồn bã khó chịu.
Chuông điện thoại di động bỗng vang lên,
cô chớp mắt đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn số của Chung Dương qua màn hình điện thoại di động. Lại là anh ta, tại sao không chịu để cho mình được
yên chứ, anh ta chẳng qua chỉ muốn chơi trò săn đuổi với mình mà thôi,
nhưng mình lại không có hứng thú.
Tả Á không còn từ chối như lúc
trước mà nhận nghe máy, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Chung Dương ở đầu
điện thoại bên kia đã hỏi trước: “Không phải em đang đi học sao, lững
thững ở trên đường làm gì hả?”
Nghe Chung Dương nói, cô nhìn
quanh quất bốn phía, giữa dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại, cô đã nhìn thấy
chiếc Land Rover màu đen của Chung Dương đỗ ở phía làn đường đối diện.
Anh ta ló đầu qua cửa xe đưa tay ngoắc ngoắc về phía cô, đồng thời cũng
hỏi qua điện thoại với vẻ khó hiểu: “Em khóc ư? Sao vậy? Nói đi, ai đã
ức hiếp em, anh đây sẽ giúp em trút giận?”
Cô vẫn không trả lời,
Chung Dương cũng tắt luôn điện thoại, bước xuống xe đi về phía cô. Nhìn
thấy vành mắt Tả Á đỏ ngầu anh liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô ngước nhìn khuôn mặt điển trai của Chung Dương qua đôi mắt đỏ ửng, gằn từng
chữ hỏi: “Có phải anh đang muốn theo đuổi tôi hay không?”
Anh chau mày cười nói: “Anh thiết nghĩ mình đã thể hiện quá rõ ràng rồi, đúng là anh thật sự có hứng thú với em.”
Tả Á thẳng người ưỡn vai, vươn tay vỗ vỗ vai Chung Dương, ra vẻ đồng cảm
nói: “Vậy thật xin lỗi nha, tôi không có ý định đón nhận việc được người khác theo đuổi, mà tôi muốn kết hôn, anh có hứng thú không?”
Anh không nhịn được cười rộ lên, đưa ta sờ trán Tả Á: “Cô bé ngốc này, em không phát sốt đấy chứ?”
Tả Á hất nhẹ tay Chung Dương ra tức giận nói: “Tôi rất nghiêm túc, còn
thật hơn cả vàng nữa đấy, nếu như anh muốn có thêm một khoản nợ nữa
trong danh sách ong bướm của mình thì xin anh đừng đến chêu chọc tôi
nữa, ok?” Dáng vẻ vốn dĩ rất đáng thương nhưng trong nháy mắt đã trở nên có chút ngang tàng phách lối, có chút hung hăng lớn lối, ngay sau đó
vung lên chiếc cặp quay đầu bỏ đi.
Chung Dương chạy theo níu tay
cô lại: “Em không sao chứ…Em bao nhiêu tuổi mà đòi kết hôn, cũng chưa
tới tuổi kết hôn theo quy định pháp luật, đừng nói em bị động kinh ấy
chứ, hình như tâm tình em đang không tốt, hay là để anh đưa em đi chơi
nhé?”
Tả Á ngước đầu nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Chung Dương,
tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chẳng phải là cô gái thanh cao gì, mà tôi là người biết chấp nhận hiện thực hơn so với người khác. Càng biết rõ bản