
hị phải thật hạnh phúc. “Chị, chị nhất định phải hạnh phúc....!” Tả Á thật sự
rất muốn hô to lên câu nói này, nhưng chỉ nghĩ tới đây thì mắt nước
không kiềm được mà chảy xuống…..
Đường xuống núi, Tả Á hầu như là được Chung Dương cõng đi, nằm sấp trên lưng
Chung Dương, Tả Á chợt nhớ đến bờ lưng rộng rãi vững chắc có cảm giác
rất an toàn của ba mình.
Lúc xuống tới chân núi thì trời đã tối, Tả Á sớm đã ngủ gục trên lưng Chung Dương, Chung Dương cõng cô đến một
gia đình nông thôn ở gần đó để xin ở lại qua đêm. Tả Á ngủ đến quên trời đất, Chung Dương tắm rửa sạch sẽ xong cũng không ăn uống gì, ngã phịch
xuống nằm cạnh Tả Á rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ
màng ngủ, Chung Dương có cảm giác như mình được ôm cơ thể của một người, cảm giác ấy thiệt là tốt, vì vậy càng kéo lại ôm chặt hơn.
Trong số những cô gái mình biết, có người như vậy ư? Tay anh không nhịn được
di chuyển, luồn qua sự cản trở của quần áo vòng tay ôm trọn cô gái trong lòng. Sau đó cơ thể cũng dán sát tới theo bản năng. Hôm nay quá mệt mỏi và buồn ngủ, chẳng thế thì nhất định mình phải nhiệt tình hưởng thụ cơ
thể này một phen mới được.
***
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tả Á cảm giác như chạm phải vật gì nham nhám khiến cô vô cùng khó chịu,
trước ngực như có 2 cái gì đó nóng hổi nắm lấy. Tả Á cúi đầu, thấy một
cánh tay chui vào quần áo của cô, cánh tay màu đồng cường tráng mà có
lực. Cô bất động nhìn xuống, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, quay
phắt đầu lại thì nhấy khuôn mặt điển trai của Chung Dương.
Cô
không la thét chói tai, mà chỉ bằng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi vòng tay ôm ấp lẫn bàn tay ma quỷ kia. Chung Dương bị tiếng ồn hơi cau đôi
mày đẹp, tay càng ôm siết lại chặt hơn nhưng trong tay trống rỗng, ngược lại di chuyển xuống phía dưới bóp mông Tả Á. Giọng nói khào khào rủ rỉ
nói: “Bé ngoan, đừng lộn xộn, ngủ thêm chút đi.”
“Chung Dương,
anh là đồ lưu manh, đồ khốn….Mau dậy đi!” Tả Á tức giận la chói lói, với tay tóm lấy chiếc gối đập vào mặt Chung Dương còn nhấc chân đá vào
người anh. Với một người có chiều cao 1m8 như Chung Dương, làm sao cô có thể đạp nổi anh xuống giường.
Chung Dương bị đánh phải giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì nhìn tới gương mặt giận
dữ của Tả Á, bàn tay thì vẫn đang giữ chặt lấy cái mông của Tả Á.
Chẵng những anh không có tí nào thể hiện sự xấu hổ, ngược lại cười xấu xa,
kéo cơ thể Tả Á một cái thật mạnh lại gần sát lồng ngực bền chắc của
mình. Sau đó xoay người đè cô ở dưới thân khàn giọng nói: “Bé cưng, cho
anh nha, có được không?”
Mặt Tả Á lập tức ửng đỏ, cố gắng tránh
khỏi lồng ngực của anh, ánh mắt đanh lại đến đáng sợ, mở miệng nói với
vẻ mặt kiên quyết: “Chung Dương, đừng để tôi hận anh, tôi không muốn!”
Chung Dương nhíu mày, dùng râu cọ qua cọ lại trên mặt cô, “Được rồi, trêu em
chút thôi, đừng nhìn anh bằng ánh mắt như kẻ thù giết cha vậy chứ, bộ
không ngửi thấy trên người em thúi tới mức nào sao, thằng đàn ông nào
mỗi sáng thức dậy cũng đều có phản ứng như thế thôi, em cho rằng mình có sức hấp dẫn vô đối à?”
Tả Á trừng mắt nhìn anh chằm chằm, đẩy thân hình khổng lồ của anh ra, gằn từng chữ nói: “Này, anh, cút, đi, cho, tôi!”
Chung Dương cau mày, chồm tới hôn lên môi Tả Á một cái, “Coi như bồi thường cho việc ngày hôm qua cõng em xuống núi!”
“Vô lại!” Tả Á vung tay nhưng không phải là bàn tay mà dùng quả đấm không chút lưu tình nện thẳng vào cằm anh.
Anh ôm cằm tức giận ngồi dậy, quả đấm nhỏ của cô đối với anh mà nói, cùng lắm củng chỉ là gãi ngứa thôi.
Tả Á cuống quýt chạy xuống đi rửa mặt.
Mỗi lần hai người họ gặp nhau, cả hai chưa từng có sự hòa hợp nào. Tả Á cho rằng mình và tên đàn ông kia quá xung khắc, cô cùng anh quá xung khắc,
còn anh ta thì lại cứ như oan hồn không siêu thoát bám lấy mình, luôn
xuất hiện mọi lúc mọi nơi.
Lúc trở về trường học, trước khi chia tay, Chung Dương đột nhiên níu cô lại hỏi, “Thấy tôi để râu có đẹp trai hay không?”
Tả Á tránh thoát khỏi cánh tay anh, đứng bên ngoài xe rất trung thực và
khẳng khái nói: “Tôi nghĩ, có lẽ anh nên cạo sạch thì tốt hơn, tránh cho đàn bà của anh bị đâm mà bỏ chạy.” Nói xong đóng sầm cửa xe nhanh chân
rời đi.
Mẹ kiếp, nhóc con thúi này, dù nhìn kiểu nào cũng thấy mình ngứa mắt. Chung Dương sờ sờ hàm râu rồi cũng tức giận bỏ đi.
Tả Á đúng lúc xoay người lại, cũng không dằn được phụt cười ra tiếng. Lần
đó cô nói anh ta không để râu trông ngây thơ, không ngờ anh ta lại thật
sự để râu, hành động đó không phải ngây thơ thì là gì chứ. Cũng vì điểm
này mà chút không vui ban sáng của hai người cũng hoàn toàn vứt sạch.
***
Trong mắt chủ nhiệm lớp, Tả Á là một học sinh nghịch ngợm, quả thật đúng là
vậy, bởi vì cô đã nhiều lần làm ra những chuyện mà không ai tưởng tượng
nổi.
Chớp mắt, thời gian kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ còn một
tháng. Ai ai cũng đều vùi đầu vào việc học, riêng Tá A thì lại cảm thấy
bị áp lực vô cùng. Thời điểm còn có hai tiết nữa là tan học, Tả Á rủ rê
Chung Tĩnh và Trịnh Hạo trốn học ra ngồi quán net gần khu trường học.
Ba n