Polaroid
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329433

Bình chọn: 10.00/10/943 lượt.

gười chơi vui vẻ sảng khoái, nhìn thời gian còn lại một tiết học nữa,

nghĩ rằng không thể trốn một lúc hai tiết học cho nên vội liền tính tiền rồi trở về trường.

Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu, bạn học trong lớp cũng không có nhắn tin thông báo gì, ba người cho rằng có lẽ chủ nhiệm sẽ không có ở trong lớp, nghĩ rừng họ đã thật sự an toàn

rồi.

Trở lại trường học mới biết đại họa đã giáng xuống đầu.

Thời điểm ba người vừa ra khỏi quán nét, đã bị xe của hiệu trưởng chạy ngang qua nhìn thấy. Trong số biết bao nhiêu là học sinh, hiệu trưởng có nhận ra Tiểu Á cũng không có gì phải ngạc nhiên, đơn giản chỉ là vì cô

thường hay tham gia những hoạt động văn nghệ của trường. Hiệu trưởng về

trường phê bình chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp lại quay sang tức giận quở

trách đám người Tả Á một trận. Điều đáng nói hơn nữa là, không biết chủ

nhiệm làm sao mà tìm được số điện thoại nhà riêng của Tả Á và báo cho

chị cô biết.

Chị cô đã biết được lịch sử vinh quang của cô từ cơn giận thao thao bất tuyệt của thầy chủ nhiệm, đã kể lại hết cho chị cô

nghe từ chuyện chọc thủng bánh xe, chuyện cúp học, chuyện nói dối bị

bệnh, còn có..…Chuyện về người chú kia. Cô nghiễm nhiên trở thành một

học sinh xấu xa không còn thuốc nào cứu chữa. Chị cô sau khi biết được

những sự việc đó từ miệng thầy chủ nhiệm lớp liền lôi cô về nhà họ Liễu, Tả Á cũng vì chuyện này mà sầu lo rốt loạn, cảm thấy thật hổ thẹn với

chị mình.

“Tiểu Á, hãy nói cho chị biết, tại sao em lại trở thành như vậy?” Trong ấn tượng của Tả Vi, thành tích học tập của Tả Á xưa nay luôn tốt, hơn nữa còn rất nghe lời, nhưng bây giờ chỉ mới ra khỏi nhà

không lâu thì đã liên tiếp xảy ra nhiều vấn đề như thế.

Tả Á nhìn vẻ mặt nặng nề của chị mình nhỏ giọng nói: “Chị hai, sau này em sẽ không như vậy nữa, chị đừng buồn em mà.”

“Người chú là ai, đã xảy ra chuyện gì?”

Tả Á không biết phải giải thích như thế nào.

“Là chị đã hại em.…” Tả Vi như người mất hồn nói, vành mắt ửng hồng, cũng

đang tự trách mình, đau lòng nói: “Sao em lại trở nên hư hỏng như vậy?”

Tính tình bướng bỉnh của Tả Á cũng nổi lên, có chút xốc nổi nói: “Chị hai,

chị nói gì vậy, cái gì mà trở nên hư hỏng, rồi nào là chị đã hại em….Em

chỉ có trốn học mà thôi, còn người chú kia chẳng qua cũng chỉ là một

người bạn, em không có làm chuyện gì quá quắt cả.”

“Tiểu Á!” Hốc

mắt Tả Vi càng ửng đỏ muốn nói rồi lại thôi, “Là chị không tốt, kể từ

khi em biết chuyện giữa chị và anh Chu đến với nhau, em đã thay đổi hẳn, không còn thân thiết với chị như ngày xưa nữa, thậm chí còn bỏ chị

chuyển đến trường học ở…..”

Trái tim Tiểu Á như bị kim châm cho một nhát, “Chị hai, chị nói gì vậy chứ, không phải như thế đâu mà.”

“Tiểu Á, em không thể tự hủy hoại mình như thế, chị….Chị biết em đó giờ vẫn

luôn thích anh Chu, nhưng mà…..Chị lại mặc kệ cảm nhận của em mà đến với anh Chu, chị cũng hiểu làm như vậy sẽ làm tổn thương đến em, Tiểu Á….

Chị…..”

Chị ấy biết? Mình thích anh Chu thể hiện rõ ràng đến vậy

sao? Tả Á bị nói trúng tâm sự, trong lúc nhất thời không biết nên phản

ứng thế nào. Rất khó xử, rất đau khổ, nhưng không biết phải làm sao.

Mắt Tả Vi ươn ướt tự trách mà nói: “Là chị không tốt. Tiểu Á, nếu bởi vì

chuyện của chị và anh Chu đã khiến cho em tự mình sa ngã nản chí,

chị….Chị sẽ chia tay với Chu, đợi em thi lên đại học, lúc đó hai người

có thể đến với nhau rồi, chị…. Nhưng Tiểu Á à, em không thể tiếp tục như vậy nữa, em sẽ tự hủy hoại chính mình mất.”

“Chị hai!” Tiểu Á

hoảng hồn bật thốt lên, “Chị điên rồi sao, em không có thích anh Chu,

thật đó, chuyện này hoàn toàn không có liên quan đến chị.”

“Tiểu

Á, chị có lỗi với em, chị tưởng rằng mình có thể thay ba mẹ chăm sóc em

thật tốt, nhưng chị lại làm tổn thương em, chị….” Tả Vi òa khóc lên, lời nói cũng lộn xộn không rõ ràng.

Tả Á ôm lấy chị mình nói, “Chị

hai, anh Chu là anh rể của chị, em sẽ không thích anh ấy, em sẽ thi lên

đại học, em sẽ không tự hủy hoại bản thân đâu mà.”

Tả Vi không

nói thêm gì nữa, Tả Á cũng cho là đã không sao nữa rồi, nhưng không ngờ, sự việc thường luôn không theo ý muốn của một ai.

Dưới sự yêu

cầu của chị, Tả Á lần nữa quay trở về nhà ở. Tối hôm đó, trời đã khuya

lắm rồi mà vẫn không thấy chị về nhà, Tả Á gọi điện thoại di động cũng

không ai nhấc máy. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, tâm tình khẩn

trương cũng thoáng nới lỏng, nhưng lúc mở cửa không nhìn thấy chị mà

chính là anh Chu.

“Anh Chu!”

“Vi Vi về nhà chưa?” Anh ta vội vàng hỏi.

“Chưa ạ!” Tả Á hết sức lo lắng cho chị mình, “Có chuyện gì vậy, anh Chu?”

Chu Văn Hiên nhưn người mất hồn, nhìn Tả Á bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Em đã nói lung tung gì với chị em vậy hả?”

“Em? Không có” Tả Á lắc đầu nguầy nguậy, “Chị em đâu rồi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Tả Á, anh luôn cho rằng, em là một cô gái ngoan hiền, thẳng tính, đáng yêu, nhưng mà, không ngờ em lại ích kỉ như vậy.”

Lời Chu Văn Hiên nói như một lưỡi dao sắc bén vô tình rạch nát trái tim Tả

Á. Bản thân biết mình không thể thích anh Chu nữa, nhưng bị chính người

mình yêu thích bấy lâu nay chỉ