
c giận vỗ bàn một cái thật to: "Lưu Đông, em đi ra ngoài!"
Mọi người đều ném cho bạn lớp trưởng anh dũng ánh mắt đồng tình, ra dấu với cậu bạn một động tác hãy cố lên. Lớp trưởng đi theo chủ nhiệm lớp ra
khỏi phòng học. Những người còn lại lặng lẽ chờ đợi, cầu nguyện cho lớp
trưởng thoát nạn. Nửa tiết học trôi qua, rốt cuộc lớp trưởng cũng trở
lại với vẻ mặt cười gượng gạo, mọi người nhao nhao lên xù xì hỏi: "Lớp
trưởng, sao, sao, không có sao chứ?"
Lớp trưởng rất hào khí vung tay lên nói: "Không sao cả!"
"Chủ nhiệm lớp nói gì vậy?" Chung Tĩnh hỏi.
Lớp trưởng cười cười nói: "Chủ nhiệm lớp hỏi, ai cho phép các em không học thêm mà tự ý nghỉ đi về. Mình nói là mình cho."
Tiểu Bàn nôn nóng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lớp trưởng nói tiếp: "Thầy hỏi mình: Em là chủ nhiệm lớp hay tôi là chủ
nhiệm lớp? Mình trả lời, thầy là chủ nhiệm lớp ạ. Sau đó thầy chủ nhiệm
lớp phất phất tay bảo mình đi đi."
Ha ha, mọi người cười sặc sụa như điên. Tả Á cũng không nhịn được bật cười ra tiếng.
Một cậu nam sinh tên Từ Cường Nghịch ngợm vỗ bàn một cái đứng phắt dậy, chỉ vào Tiểu Bàn ngồi cùng bàn với mình quát lên: "Em là chủ nhiệm lớp hay
tôi là chủ nhiệm lớp?"
Tiểu Bàn rất phối hợp gục đầu xuống, vẻ mặt làm bộ biết lỗi nói: "Dạ, thầy ạ!"
Cả lớp lại được một trận cười phá lên rộn rã.
"Từ Cường, ra đứng hành lang đi!"
Mọi người nhất thời im bặt, quay đầu lại thấy thầy chủ nhiệm lớp đang cầm
sách đứng giữa cửa phòng học nhìn Từ Cường với ánh mắt căm tức.
Từ Cường ơi, cậu thật là xui xẻo…. Thời gian qua đi lại đến cuối tuần, chị và anh Chu đến thăm cô, mua cho cô
rất nhiều đồ ăn mà cô thích. Trước khi đi, Tả Á nhìn thấy trong mắt chị
như có lệ chực rơi ra.
Ba năm qua, cô và chị sống nương tựa lẫn
nhau, đều do chị chăm sóc cô, là chị nhưng không khác gì như một người
mẹ. Cô biết chị cảm thấy có lỗi với mình, cho rằng không thể chăm sóc
tốt cho cô như ngày xưa, bỏ mặc cô một thân một mình ở lại trường học.
Tả Á thấy rất hận bản thân, chỉ vì anh Chu mà đến cả chị mình cũng không
cần hay sao? Bao nhiêu lâu rồi cô không gọi được cho chị mình một cuộc
điện thoại, cũng không về nhà thăm chị lần nào. Trong lòng cảm thấy vô
cùng áy náy.
Cô khinh bỉ mình, cũng âm thầm quyết định, cô phải
kết thúc lối sống mù quáng lao đầu vào một mối tình thầm kín không có
lối thoát.
Hôm sau là chủ nhật, cô được nghỉ học, trời vừa hừng
sáng cô đã khoác balo lên lưng, đi về hướng ngọn núi cao nhất tại thành
phố.
Có thể chiến thắng cả một ngọn núi cao, chẳng lẽ không đánh bại nổi một tình yêu đơn phương thầm kín kia hay sao? Cô thề với lòng,
chỉ cần leo lên được tới đỉnh, nhất định cô sẽ quên đi anh Chu, quên
luôn mối tình thầm kín dành cho anh.
Ngọn núi này rất nổi tiếng,
vì vậy mà thu hút không ít người đến, bởi vì trên núi có một ngôi đền
nghe xin sâm cầu gì được đó rất linh nghiệm. Nhưng hiện tại không phải
là thời điểm du khách đi cúng viếng, cho nên người lên núi qua lại thưa
thớt không nhiều lắm.
Mọi người ai nấy đều có bạn đi cùng, chỉ
có cô một thân một mình mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương lẻ loi
leo núi. Thời điểm vừa leo lên được một đoạn ngắn, điện thoại di động
đột nhiên vang lên, Tả Á vừa nhìn thấy cái tên Chung Dương cũng chẳng
màng quan tâm tiếp tục cố sức tiến về phía trước.
Nhưng điện
thoại di động vẫn kiên trì vang, Tả Á cảm thấy thật phiền lòng cúp luôn
điện thoại, vài giây sau thì nhận được một tin nhắn: Nói ! Em đang ở
đâu? Có phải muốn tôi đi hỏi chủ nhiệm lớp của em hay không?
Tả Á nhức đầu nhất là lúc bị Chung Dương uy hiếp như vậy, khi điện thoại
vang lên lần nữa cô mới nhận nghe nhưng chưa kịp mở miệng thì người bên
kia đã chụp đầu hỏi: “Đang ở đâu hả? Tại sao không nghe điện thoại?”
Tả Á không vui nói: “Anh là oan hồn à? Tôi đã nói anh đừng có đến tìm tôi nữa, tôi không rảnh để đùa với anh, hiểu chưa?”
“Được, không nói đúng không, vậy tôi sẽ dùng thân phận là chú của em đi hỏi
chủ nhiệm lớp, biết đâu chừng ông ta sẽ nói cho tôi biết em đang ở đâu?”
“Thôi được, tôi nói, tôi đang leo núi, bộ anh muốn tôi bị chủ nhiệm lớp chỉnh đến chết hay sao mà đòi đi tìm ông ấy?” Tả Á nói xong cúp máy, thật sự
cô không muốn nhìn thấy anh ta chút nào, dù sao hiện mình cũng đang ở
trên núi, anh ta không có khả năng sẽ đến đây được. Bởi vì cô giả bộ nói bệnh xin phép về nhà nghỉ ngơi, nếu ông chú kia tới hỏi thầy chủ nhiệm, vậy hậu quả sẽ ra sao đây?
Tả Á tiếp tục leo lên, mệt đến nỗi
chân cũng run run, mãi đến giữa trưa mới leo được gần một nửa, nếu leo
lên được đến đỉnh có lẽ phải đến tận tối. Vừa mệt vừa đói, Tả Á lấy một
chiếc bánh bao và lạp xưởng từ trong balo ra để bổ sung năng lượng.
Do quá mệt nên cô thấy ăn cái gì cũng ngon, Tả Á ngồi trên một tảng đá ở
giữa sườn núi cúi xuống nhìn phong cảnh dưới chân núi. Cảm giác nhìn từ
trên cao xuống thì ra tuyệt như thế.
Tả Á uống một ngụm nước, đang muốn đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, bỗng một bàn tay vươn tới cướp đi chai nước suối trong tay cô.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Chung Dương đứng ở sau lưng mình đang ngửa
đầu uốn