
bởi vì sự nghiệp, cũng bởi vì vết thương do cô gây ra, anh đã hoàn toàn
chết tâm với cô rồi.
Máu trong cơ thể Tả Á tựa như ngưng kết lại. Một năm nay nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, đủ để cho rất nhiều việc thay đổi, kết quả Chung Dương và Lô Hi kết hôn. Cô đã
từng dự đoán, cũng luôn tự lừa người dối mình không đi dò thăm bất kỳ
tin tức nào của Chung Dương, làm bộ chẳng biết gì cả, nhưng khi thực tế
bày ra trước mắt, cô chợt hiểu được thứ gì gọi là sống không bằng chết.
Cả người Tả Á lảo đảo muốn ngã xuống, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chung
Dương, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lô Hi, trong lòng khổ sở nhưng vẫn cố kiên
cường: “Không, tôi có hẹn rồi, không quấy rầy hai người nữa.”
Chung Dương khẽ hừ một tiếng, nhìn Tả Á, lạnh lùng nói: “Tạm biệt!”
Chung Dương đi, để lại cho Tả Á một bóng lưng lạnh lùng, tình yêu của anh đã
mất rồi, không còn thuộc về cô nữa, ông xã Chung Dương của cô sau này đã là của người phụ nữ khác, anh đã trở thành chồng của người ta.
Tả Á nhìn bóng lưng song song rời đi của hai người, lệ tràn khóe mi, đau
thương cuốn qua người cô, sâu tận xương tủy, đau nhức thấu xương, thân
thể không kiềm chế được mà khẽ run, từng giọt nước mắt rơi xuống từ
khuôn mặt trắng bệch. Nhìn bóng anh dần biến mất giữa biển người, cô
cuối cùng không nén được nữa, tựa như đứa bé bất lực khóc nức nở.
Khi Tả Á đang đau lòng thút thít, tiếng chuông đi động của cô chợt vang
lên, tiếng chuông như có ma thuật, khiến cô đang chìm trong bi thương
trở nên hốt hoảng rồi bắt đầu sợ hãi, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt,
run rẩy bắt máy.
“Tôi biết cô đã đến nơi rồi, sáng mai chín giờ đi tìm anh ta!”
Tả Á nức nở, nghẹn lời la lên: “Anh rốt cuộc là ai,vì sao lại ép buộc tôi như thế, vì sao?”
“Làm theo lời tôi nói, nếu không hậu quả ra sao cô biết rồi đấy!” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại, tay cầm điện thoại của Tả Á khẽ run, tại
sao, tất cả mọi chuyện lại đổ hết xuống người cô?
Là địa chỉ này, là studio chụp ảnh cưới này. Tả Á đứng ở cửa, lòng đấu tranh, lo lắng.
Áo khoác đen vây quanh cơ thể nhanh nhẹn của cô, nút áo khoác không cài, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cổ đen hoàn mỹ đối lập với màu đen
của áo khoác, ở dưới mặc một chiếc váy ngắn hoa văn trắng đen, đôi chân
thon dài được tất đen vây chặt, càng tôn thêm vẻ cao gầy của cô. Tóc đen khẽ bới lên, một nhánh tóc rũ xuống, cả người cao quý trang nhã, lãnh
diễm xinh đẹp.
Cô cứ đứng như thế, lo lắng nhìn quanh, không biết trải qua bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen lái qua, biển số là số cô
quen thuộc.
Lòng cô hồi hộp, chiếc xe còn chưa dừng hẳn cô đã lấy hết can đảm nhảy ra, chặn xe lại. Người lái xe kỹ thuật rất tốt, kịp
thời thắng xe, mà lòng bàn tay của Tả Á cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cửa mở ra, tài xế xuống xe: “Cô đang làm gì thế? Có biết nguy hiểm lắm không!”
Tả Á không nói gì, mặc cho tài xế lải nhải, đôi mắt lo lắng nhìn người
ngồi ở phía sau bước xuống, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng, một
người phụ nữ cao gầy xinh đẹp.
Tả Á nhìn người đàn ông lạnh nhạt
trước mắt, ánh mắt của anh lạnh lẽo hơn trước, cả người anh càng khiến
người khác khó thể lại gần hơn, càng làm người khác phải lùi lại.
Tả Á không thể tiến lên trước, cũng không thể mở miệng nói ra lời đã tập
luyện nhiều lần. Chỉ nhìn anh như thế, trong đầu tìm kiếm lời muốn nói.
Sau khi người đàn ông cao lớn lạnh lùng nhìn thấy Tả Á, trong con ngươi
tịch mịch lạnh lẽo thoáng hiện điều gì, cuối cùng vươn tay ôm lấy người
phụ nữ bên cạnh, lạnh lùng nhìn Tả Á một cái, dặn dò tài xế: “Hỏi cô ta
có sao không, ông xử lý đi.”
Tài xế nói: “Vâng, thưa ngài!”
Người đàn ông nói xong liền ôm lấy người phụ nữ đi về phía studio chụp ảnh
cưới. Tả Á cũng không do dự nữa, cô vội vàng xông đến chặn đường đi của
bọn họ, trên mặt đều là vẻ sốt ruột, gấp gáp đến sắp bật khóc, hít sâu,
hít thở mấy lần, mới dám đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kinh người của
anh, lấy hết can đảm, nhắm hai mắt la lên: “Kiều Trạch, chúng ta tái
hôn, chúng ta tái hôn đi!”
Kiều Trạch lạnh lùng không chút cảm
xúc, con ngươi lạnh lẽo nhìn cô, nhưng cơ thể căng thẳng của anh chỉ có
Tình Văn đang kéo tay anh biết được, anh đang tức giận, hơn nữa rất tức
giận, cô không khỏi đến gần anh, muốn đuổi đi bất an trong lòng. Ánh mắt không chút thiện cảm nhìn về phía Tả Á, kèm theo tức giận, tại sao cô
ta lại yêu cầu tái hôn chứ, dựa vào cái gì chứ.
Tả Á lo lắng mong đợi, cô biết, yêu cầu như thế quá mức vô sỉ, quá mức vô lý, quá mức quá đáng, nhưng, cô không thể để ý nhiều như thế được, cô nhìn vẻ mặt như
nhìn người xa lạ của Kiều Trạch đang nhìn cô, lạnh giọng nói với cô:
“Tôi nghĩ chúng tôi không biết cô!” Tài xế tiến lên kéo Tả Á tránh ra, nhường đường cho Kiều Trạch.
Tả Á sững sờ nhìn Kiều Trạch, giờ đây đối với anh cô chỉ là người xa lạ mà thôi, lần đầu tiên cô thấy được sự lạnh lẽo xa cách ngoại trừ nét mặt
lạnh nhạt từ trên người anh, nhìn mỗi bước Kiều Trạch đi vào trong, Tả Á như bước từng bước vào địa ngục.
Không, không, cô không thể thất bại, không thể từ bỏ dễ dàng như v