Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210830

Bình chọn: 8.00/10/1083 lượt.

hể chết.

Nhưng cô thật sự cùng đường rồi, Tả Á nhìn

bóng lưng lạnh lùng vô tình của anh, hết cách, cô khóc và gào lên: “Kiều Trạch, anh hỏi tôi dựa vào đâu, như vậy anh lúc đầu thừa lúc tôi uống

say cướp đi sự trong sạch của tôi là dựa vào đâu, dựa vào đâu, anh dựa

vào đâu chứ ? Cũng vì anh yêu tôi phải không, thế nên anh chẳng cần quan tâm tôi có tình nguyện hay không, anh dùng tình yêu ngang ngược của

mình ép buộc tôi, đoạt lấy tôi, cưỡng ép chiếm đoạt tất cả những gì anh

muốn…

Tay Tả Á ôm tim, khổ sở khóc: “Tôi đã bị anh chiếm đoạt đến chẳng còn gì cả, chỉ còn trái tim này thôi, tôi mất tất cả rồi..... Tất cả mọi chuyện anh anh làm là dựa vào đâu chứ? Bây giờ tôi.....yêu cầu

tái hôn cùng anh, không thể được ư? Ít ra, tôi không cần tự trọng, mặt

dày đến cầu xin anh cho tôi cơ hội, tôi có đến cầu xin sự đồng ý của

anh. Nhưng trước đây anh có không, anh có không, anh có hỏi tôi có

nguyện ý không ? Bây giờ, anh có tư cách hỏi tôi tại sao ư ? Anh có tư

cách gì nói tôi không có tư cách chứ ?.....Kiều Trạch, anh là đồ khốn

kiếp, anh là đồ khốn kiếp!”

Tả Á gào thét khóc không thành tiếng, gập chân, mặt chôn trên đầu gối, hai cánh tay bất lực mà khỏ sở, cơ thể vì kích động và tức giận mà chết lặng, nếu bây giờ Kiều Trạch rời đi,

cô cũng không còn sức để đuổi theo nữa. Cơ thể Tả Á khẽ run lên, bả vai

run run, như chú nai con cô đơn và bất lực.

Kiều Trạch sững

người, anh từ từ quay đầu lại, trái tim bị mỗi một câu của Tả Á làm đau

đớn không dứt. Đúng như Đường Lăng nói, anh vừa bắt đầu đã yêu sai cách

rồi, thua ngay lúc xuất phát, muốn xuất phát lại lần nữa cũng không thể

quay về quá khứ được. Đi tới, ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô vào ngực, cô

khẽ run rẩy, giọng nói Kiều Trạch có chút nặng nề hỏi: “Cô hận tôi đến

thế sao?”

Đôi mắt Tả Á tràn đầy nước mắt nhìn Kiều Trạch, không

thể khống chế được, bàn tay nhỏ bé cũng siết chặt quần áo của anh, khóc

không thành tiếng mà nói: “Chỉ cần anh tái hôn với tôi.....tôi sẽ không

hận.....Tôi chỉ muốn tái hôn với anh, tôi sẽ không hận, không hận.....”

“Tại sao, cho tôi một lý do! Lý do để tái hôn?”

“Bởi vì.....” Tả Á lo lắng nhìn Kiều Trạch, cố gắng tìm kiếm một lý do thích hợp, do dự nói: “Bởi vì.....tôi cần.....” Cả đêm Tả Á không ngủ được, lo lắng chờ đợi đáp án của Kiều Trạch, liệu

anh có đồng ý hay không, có lẽ anh hận cô lắm, sao có thể đồng ý với yêu cầu vô lý như thế của cô đây. Tình Văn, anh đã có Tình Văn rồi, nếu như anh đồng ý với cô thì Tình Văn sẽ như thế nào?

Khi Kiều Trạch

trở lại đã thấy Tả Á ngồi trên sofa, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng của

anh, đầu quấn băng gạc, co chân ngồi trên sofa, vẻ mặt mệt mỏi, hình như cả đêm cô không ngủ.

Kiều Trạch cau mày, cô không biết tự chăm sóc cho bản thân sao?

Ánh mắt trách cứ của Kiều Trạch đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tả Á, cô

đang nhìn anh chờ đợi. Anh biết cô nôn nóng muốn biết đáp án của mình,

cô gấp, nhưng anh không vội. Sau khi đặt những thứ đang cầm trên tay

xuống mặt bàn, anh liền đi vào toilet rửa mặt.

Còn Tả Á cứ như

thế lặng im chờ đợi, giờ phút này tiếng nước chảy trong toilet đối với

cô cũng là một loại dày vò. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kiều Trạch

cũng từ toilet đi ra ngoài, mái tóc đen ướt đẫm, chiếc áo choàng tắm mùa trắng quấn lấy thân người, chân đi dép bước tới, khom người ngồi đối

diện với cô.

Ánh mắt anh nhìn cô có chút sắc bén, có chút bí

hiểm, khiến Tả Á đoán không ra được anh đang suy nghĩ gì. Lòng cô khẩn

trương và lo lắng, còn có cả sự chờ đợi, mong mỏi đáp án của anh là điều cô muốn.

“Tả Á!” Anh đột nhiên mở miệng gọi cô, Tả Á giật mình, vội đáp: “Hả? Cái gì?”

“Hôn nhân như lúc trước, tôi không muốn trải qua lần nữa, cô hiểu không?”

Giọng nói của Kiều Trạch có chút nặng nề, cũng có chút mệt mỏi, hang

lông mày cương nghị nhíu chặt như đang ẩn chứa tâm sự nặng nề, cũng có

lẽ là sự kìm nén, bởi vì, anh đã đưa ra quyết định, mà quyết định này sẽ khiến cho Tình Văn bị tổn thương.

Con ngươi của Tả Á tối lại,

lời nói của Kiều Trạch Tả Á hiểu, anh muốn một gia đình chứ không phải

chiến trường, anh cần một người vợ chứ không phải kẻ thù. Cuộc sống hôn

nhân trong hai năm kia, cuộc sống hôn nhân hai năm chỉ có đối chọi gay

gắt, anh không muốn phải trải qua lần nữa.

Nếu cô yêu cầu tái

hôn, thế thì anh cũng có điều kiện, anh muốn hai người phải sống với

nhau thật hạnh phúc, mà cô cần phải học được bổn phận làm vợ, chứ không

phải lại ngày ngày cùng anh giương cung bạt kiếm, không phải lúc nào

cũng cả người đầy gai rồi tùy thời đâm về phía anh.

Kiều Trạch

nhìn Tả Á thật lâu không nói gì, anh ngã người về sau dựa vào ghế sofa,

nhíu mày hỏi: “Không hiểu, hay là không làm được?”

Mặt Tả Á tái

dần, mười ngón tay xoắn vào nhau, cô không cách nào tưởng tượng được bản thân diễn vai người vợ tốt sẽ trông thế nào, thế nhưng, cô nhất định

phải làm được, vứt đi tự trọng, vứt đi tất cả kiêu ngạo của mình, thậm

chí phải học được cách trở nên nhỏ bé.

“Nếu thấy quá khó khăn,

thấy mình không thể làm được cô có thể đi, cửa ở bên kia.” Kiều Trạch

lạnh gi


Teya Salat