
ọng nói xong định về phòng ngủ nghỉ ngơi, Tả Á vội vàng đứng dậy, kêu lên: “Tôi bảo đảm cuộc hôn nhân như thế sẽ không xảy ra nữa, sẽ
không.....Tôi sẽ làm một người vợ tốt, tôi sẽ.....”
Đây là lần
đầu tiên Tả Á cúi đầu trước anh, chuyện này đối với cô mà nói thực sự
rất khó khăn. Kiều Trạch nhìn Tả Á, anh không biết tại sao Tả Á lại muốn tái hôn với anh, đây là lợi dụng hay là cạm bẫy? Không sao cả, anh là
thương nhân, không biết buôn bán lỗ vốn. Kiều Trạch ngồi xuống, đặt tờ
hiệp nghị đã chuẩn bị sẵn lên chiếc ghế sofa trước mặt Tả Á. “Được rồi,
trước khi tái hôn, cô phải ký tờ thỏa thuận này!”
Tả Á nhìn Kiều Trạch, trái tim co rút, vội vàng hỏi: “Ký rồi anh sẽ đồng ý tái hôn với tôi, phải không?”
Trước sự nôn nóng của Tả Á, vẻ mặt Kiều Trạch vẫn bình tĩnh, con ngươi sâu
không thấy đáy, trên mặt dường như không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng
thật ra tim anh không hề bình tĩnh như mặt ngoài, nếu như Tả Á đến gần
nhất định cô sẽ nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của anh.
Kiều Trạch lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô nên kí vào trước khi tôi đổi ý.”
Tả Á hoảng hốt, sợ Kiều Trạch sẽ thật sự đổi ý, hơn nữa lòng cô lúc này
như lửa đốt vội cầm bút ký lên tên mình, cũng không quan tâm nội dung
bản thỏa thuận đó như thế nào, chỉ cần có thể tái hôn, chuyện gì cũng
không cần để ý đến.
Hôn lễ không quá long trọng, nhưng cũng không hề xuề xòa, có lẽ để đền bù nỗi tiếc nuối khi Tả Á đã chạy mất trong
hôn lễ năm đó nên cho dù tái hôn hai người vẫn cử hành hôn lễ một lần
nữa.
Người nhà của Tả Á khi biết cô trở về, vừa vui mừng lại vừa
chua xót, đứa trẻ này của bọn họ con đường tình cảm không thuận lợi, hôn nhân cũng không được mỹ mãn, bảo đi giải sầu là đi liền một năm, trong
suốt một năm này, cô có gọi điện thoại về, cũng gửi thư báo bình an.
Nhưng dù biết, cô sống bên ngoài rất tốt, người nhà vẫn hi vọng cô sẽ có một
gia đình an ổn, có một chốn bình an để đi về, tái hôn cùng Kiều Trạch có lẽ là kết cục tốt nhất.
Mặc dù không biết vì sao Tả Á và Kiều
Trạch lại đột nhiên tái hôn, nhưng bọn họ đều tin tưởng Kiều Trạch nhất
định sẽ chăm sóc tốt cho Tả Á, như vậy bọn họ cũng có thể yên lòng. Thế
nhưng, ai nấy đều thấy nhìn ra được, tinh thần Tả Á có chút không vui,
luôn ẩn chứa lo lắng trong lòng, tâm sự nặng nề, mỗi ngày đều nhìn di
động đến ngẩn người, thậm chí còn im lặng rơi lệ, hỏi cô sao thế, cô lại không chịu nói.
Hôn lễ diễn ra ở giáo đường, người đến không
nhiều, chỉ có người nhà, bạn thân của Tả Á cùng với người nhà và bạn bè
thân thiết của Kiều Trạch. Tả Á mặc áo cưới trắng tinh, ngẩn người ôm
lấy cánh tay ba, nỗi lòng nặng nề được dẫn vào giáo đường, khi tay cô
được giao vào tay Kiều Trạch cô vẫn không hay biết gì. Hai người đứng
trước mặt cha xứ, khi cha xứ đọc lời thề, hỏi: “Chú rể Kiều Trạch, anh
có đồng ý cưới Tả Á làm vợ, theo lời dạy của Thánh kinh mà ở cạnh cô ấy, ..... cho đến khi rời khỏi thế giới này?”
“Tả Á, cô có đồng ý
cưới Kiều Trạch làm chồng, theo lời dạy của Thánh kinh mà ở cạnh anh ấy, trước mặt Chúa hòa làm một với anh ấy, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn
trọng và bảo vệ anh ấy, như yêu chính bản thân mình..... cho đến khi rời khỏi thế giới này?”
Kiều Trạch nâng tay Tả Á lên, đeo một chiếc
nhẫn kim cương vào ngón tay cô, ánh mắt nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ:
“Tôi, Kiều Trạch xin thề, em là vợ của tôi, là người bầu bạn và người
tôi yêu duy nhất trong quãng đời này. Tôi sẽ trân trọng tình vợ chồng
của đôi ta, mãi yêu em, dù là hiện tại, tương lai hay mãi mãi. Tôi sẽ
luôn tin em, tôn trọng em, tôi sẽ cùng em cười, cùng em khóc. Tôi sẽ tận tâm mà yêu em.”
Tay Tả Á bị Kiều Trạch bóp đau chợt phục hồi
tinh thần, cô chỉ nghe được câu nói sau cùng của Kiều Trạch, Tôi sẽ tận
tâm mà yêu em, từng lời anh nói đều rõ ràng và mạnh mẽ, đầy khí phách,
mỗi một chữ đều là lời hứa hẹn và lời thề của anh.
Con ngươi đen
của anh tựa như dòng nước xoáy, muốn hút cô vào trong, Tả Á cầm chiếc
nhẫn tương tự đeo vào tay Kiều Trạch, tay cô run lên, thậm chí suýt chút làm rơi nhẫn xuống đất. Kiều Trạch dùng bàn tay còn lại nắm lấy đôi tay run rẩy của cô, cô cho rằng anh sẽ cầm tay cô mà đeo nhẫn vào, thế
nhưng anh chỉ bóp nhẹ tay cô, ý bảo cô tiếp tục.
Tả Á cố ổn định
bàn tay đang run rẩy của mình, đeo nhẫn cưới vào tay Kiều Trạch, không
biết mình nên nói gì, cho đến khi Kiều Trạch hỏi cô, “Đồng ý không?”
“Tôi.....đồng ý!”
“Chú rể có thể hôn cô dâu!”
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Kiều Trạch cầm tay Tả Á, cơ thể nghiêng về
phía trước, đôi môi mỏng khêu gợi rơi lên cánh môi lạnh lẽo của cô,
giọng nói trầm thấp thầm thì bên tai cô: “Đừng quên lời thề hôm nay của
cô!”
Lời thề của cô chỉ có ba chữ, nhưng lại nặng nề vô cùng,
trái tim Tả Á chợt nhảy lên, trợn to hai mắt nhìn Kiều Trạch, con ngươi
sâu lắng của anh nhìn lại khiến cô không khỏi cúi đầu, tầm mắt rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của cả hai, viên kim cương trên nhẫn cưới lóe
sáng, khiến Tả Á chói mắt.
Cô lại trở thành vợ Kiều Trạch một lần nữa, trước kia là không tình nguyện, bây giờ lại do chính cô cầu xin