
o mối tình đầu, nóng bỏng và bất chấp tất cả,
muốn theo đuổi tình yêu đến cùng, cũng đã từng trải qua vô vàn khó khăn. Cô cảm thấy, bản thân sẽ không thể yêu lần nữa.
Ngoảnh đầu ngẫm
lại, những năm qua cô đều vì yêu mới có niềm tin để sống, để theo đuổi,
để sầu não, để nhớ nhung rồi tổn thương. Hôm nay, cô nên sống theo cách
khác, tạm biệt quá khứ, vẫy tay với tình yêu, chào từ biệt thành phố
này, không còn vì Chung Dương, mà nên vì chính bản thân mình. Lúc này
nên rời đi thôi, thử đi khắp nơi, đi một con đường không giống với quá
khứ. Cô chỉ hi vọng rằng Lô Hi sẽ không nuốt lời, có thể giúp Chung
Dương vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tả Á vứt lon bia trong tay
đi, cả người mệt mỏi ngã xuống sàn, ngủ một giấc thật ngon, trong cơn
say, cô không cần phải suy nghĩ gì cả, thế giới tối tăm này chỉ còn mình cô chờ đợi và chào đón bình minh ngày mai.....
**
Tại
phòng tập thể dục của khu biệt thự nghỉ mát, một khuôn mặt lạnh lùng,
ánh mắt lo lắng, thân thể cường tráng, da thịt màu đồng, bắp thịt rắn
chắc, mồ hôi trên người anh tạo thành một lớp sáng bóng lóe sáng dưới
ánh đèn. Người đàn ông như phát điên đánh vào bao cát trước mặt, ai cũng nhìn ra được, anh đang trút giận, xả hận, không phải tập thể dục, mà là đang hành hạ chính mình.
“Này, Kiều, bao cát có thù với cậu hả?”
Một giọng nói trêu chọc mang theo biếng nhác và không đồng tình vang lên
sau lưng Kiều Trạch, anh không quay đầu lại, chỉ ra sức đánh bao cát, dù đánh đấm loạn xạ, nhưng cũng nhìn ra được, mỗi một quyền của anh đều
rất có quy tắc, kỹ thuật.
“Để tôi đoán thử nhé.” Đường Lăng khoanh tay trước ngực cười gian, “Bị phụ nữ đùa giỡn sao?”
Kiều Trạch rốt cuộc cũng dừng động tác, quay đầu vẻ không vui nhìn Đường
Lăng, khom lưng, ngồi xuống, mồ hôi chảy từ trên mặt rơi xuống sàn,
Đường Lăng kéo một chiếc khăn trắng từ cái kệ bên cạnh ném lên người
Kiều Trạch: “Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Cô gái này khó trị thật đấy,
lâu như thế rồi mà vẫn thờ ơ với cậu.” Dáng vẻ anh như vui sướng khi
người gặp họa.
Kiều Trạch lạnh lùng liếc xéo Đường Lăng, tay cầm
khăn lông lau mồ hôi, mắt khẽ híp lại, trầm giọng nói: “Muốn luyện quyền với tôi không?”
“Miễn đi, tôi không muốn làm bao cát cho cậu
trút giận đâu.” Đường Lăng ngồi bên cạnh Kiều Trạch, “Mà tôi nói này, cô gái như thế thật sự hiếm thấy đấy, quá cố chấp với tình yêu, cố chấp
đến mức mù quáng, còn, Kiều, tình yêu của cậu cứ như hoa hướng dương,
yên lặng, lạnh lẽo, không đủ nóng bỏng, không đủ đốt cháy trái tim của
một người phụ nữ.”
“Không phải cậu nên đi làm rồi ư?!” Kiều Trạch đứng dậy, ném khăn lông trong tay vào mặt Đường Lăng, đi ra ngoài,
Đường Lăng nhanh nhẹn bắt lấy chiếc khăn rồi đi theo Kiều Trạch, tiếp
tục phân tích: “Kiều, có lẽ tình yêu của cậu trong mắt cô ấy chỉ là
chiếm đoạt, cậu quá cưỡng ép, quá ngang ngược, cứ như chiếm đoạt ấy,
khiến cô ấy không chống đỡ nổi, hơn nữa, hai người không có một khởi đầu tốt, thế nên cậu thua, thua ngay từ điểm xuất phát.”
Kiều Trạch chợt ngẩn người rồi xoay người nhìn Đường Lăng, hồi lâu, lạnh mặt cảnh cáo: “Đừng nhắc đến cô ấy trước mặt tôi.”
Đường Lăng nhíu mày, vẫn cười, hắn thừa nhận trong đám bạn hắn và Trương
Chính là xấu xa nhất, rất thích nhìn thời khắc mà vẻ mặt như núi băng
của Kiều Trạch bị tan ra, nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt Kiều
Trạch. Nhưng làm anh em sống chết nhiều năm, tự nhiên cũng lo lắng cho
cậu ta. Một người phụ nữ cũng không giải quyết được, còn mãi thắt cổ
trên một cành cây, thật ra thì, Kiều Trạch cũng giống Tả Á, đối với tình yêu, chấp nhất đến ngoan cố.
Kiều Trạch tắm rửa thay quần áo ra
ngoài, Đường Lăng vẫn còn chờ anh, có vẻ như muốn nói chuyện gì đó, Kiều Trạch thắt cà vạt xong, cầm chìa khóa xe, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện
gì?”
Đường Lăng suy nghĩ một chút nói: “Biển hoa hướng dương
này…có thể mở cho người ngoài vào không, rất nhiều du khách rất thích
biển hoa này, tôi nghĩ, sẽ hấp dẫn rất nhiều người.”
“Dám để một
người đi vào cậu chờ làm bao cát cho tôi!” Đáp án của Kiều Trạch rất rõ
ràng, Đường Lăng trước khi nói cũng chỉ là muốn dò hỏi thử thôi, kết quả quả nhiên nằm trong dự tính. Trước đây không biết làm sao mà một người
chụp ảnh đi vào được biển hoa này đã khiến cho Kiều Trạch rất tức giận,
xem ra kế hoạch này gặp khó khăn rồi đây.
“Ở đây giao lại cho cậu!” Kiều Trạch nói xong mở cửa rời đi, chỉ để lại Đường Lăng với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kiều Trạch ở lại biệt thự nghỉ mát hai ngày, cố gắng không nghĩ đến Tả Á
nữa, nhưng sự tức giận trong lòng lại khó có thể lắng xuống, anh không
cách nào tha thứ cho việc cô lợi dụng anh, mỗi lần nhớ lại đều giận dữ
không thể kiềm chế được, cũng không muốn nghĩ nhiều đến việc vì sao cô
làm thế, thầm thề sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện sống chết của cô gái kia nữa. Thế nhưng, biển hoa kia, tại sao anh còn giữ lại vì cô chứ. Kiều Trạch càng nghĩ đến càng cảm thấy không thoải mái, anh lấy điện thoại ra bấm số của Đường Lăng: “Làm theo lời cậu nói, lập kế
hoạch mở cửa biển hoa đi.”
Không đợi Đường Lăng đáp lời, K