
nên nói tôi cũng đã nói rồi, sau khi suy nghĩ kỹ thì hãy đến tìm tôi.
Tôi hi vọng cô có thể biến đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Nhớ lấy, mười ngày, nếu như sau mười ngày cô không cho
tôi được một đáp án ưng ý, thì chắn chắn Chung Dương sẽ không được yên
đâu. Tôi nghĩ, chắc cô cũng không muốn anh ấy ngồi tù chứ?”
Lô Hi nói xong, đứng dậy rồi duyên dáng rời đi, nhưng đi được hai bước lại
quay đầu, nói: “Nhân tiện tôi nói cho biết thêm, người năm đó làm hỏng
xe Kiều Trạch đã chết một cách bất ngờ, cũng không ngoại trừ khả năng bị giết người diệt khẩu đâu.”
Lô Hi nói xong liền rời đi. Trong
lòng Tả Á vô cùng hoảng hốt, người làm hỏng xe Kiều Trạch đã chết, vậy
thì không còn ai có thể chứng minh được Chung Dương đã gây thương tổn
cho Kiều Trạch, nhưng trong đoạn ghi âm kia chính miệng Chung Dương đã
thừa nhận rồi.....Mọi chuyện sao đột nhiên lại trở thành thế này? Thế
giới đơn giản của Tả Á trong phút chốc đã bị đảo lộn.
Tả Á không
vội vã đi hỏi Chung Dương, mà nghe ngóng tin tức, cũng đã hỏi một số
người trong ngành, biết được quả thực hiện tại Chung Thị đang đứng trước nguy cơ phá sản. Chất lượng cao ốc không tốt đã làm nảy sinh một loạt
các vấn đề khác, nợ tiền ngân hàng, đối thủ thừa cơ chèn ép, cao ốc
không bán được, cổ phiếu xuống giá, người người ra sức thu mua cổ phần
Chung Thị, một loạt các nguyên nhân này đã đủ để Chung Thị rơi vào chỗ
phá sản.
Tả Á nghĩ tới trong khoảng thời gian này Chung Dương
phải chịu biết bao nhiêu áp lực, trong lòng anh có bao nhiêu lo lắng,
nhưng lại chỉ vì lúc trước vì bận công việc mà anh lạnh nhạt với cô
khiến cô suýt chút nữa mất mạng mà cho dù bận rộn anh cũng cố gắng tới
thăm cô. Tại sao cô lại không nhận thấy được Chung Dương đang phải đối
mặt với bao nhiêu khó khăn như vậy chứ? Anh đang phải chịu rất nhiều áp
lực, lại còn phải tới chăm sóc cô nữa, Tả Á cảm thấy mình thật ngu ngốc. Nếu như đoạn ghi âm kia là thật thì…… nhất định Chung Dương sẽ phải
ngồi tù. Mà cho dù không phải là thật đi chăng nữa, nếu bị công khai ra
trong thời điểm quan trọng này, thì cũng trở thành một đòn trí mạng với
Chung Dương.
Tả Á định nhờ ba cô giúp, nhưng với thực lực của
công ty ba cô có lẽ cũng không giúp được gì nhiều. Cô cũng từng nghĩ tới Kiều Trạch, nhưng, cô nên mở lời nhờ Kiều Trạch giúp như thế nào đây?
Cô không thể mở miệng được, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Chung
Dương đi vào đường cùng.
Cô cũng muốn đi hỏi Chung Dương xem có
đúng là anh đã sai người làm chuyện như thế hay không. Nhưng, bây giờ,
sao cô có thể mở miệng được. Có điều, dù kết quả có ra sao, cô cũng
không rời bỏ Chung Dương, cho dù có là Lô Hi uy hiếp sẽ đem đoạn ghi âm
kia cho cảnh sát hoặc giới truyền thông để Chung Dương càng lâm vào khó
khăn hơn nữa. Bởi hơn tất cả cô tin Chung Dương sẽ không độc ác đến nỗi
sai người làm giả tai nạn để dồn Kiều Trạch vào chỗ chết, cho nên cô
càng không thể mở miệng hỏi anh được.
Nhưng bây giờ, chuyện cô có thể làm để giúp đỡ anh có thật chỉ là rời xa anh không?
Trong lòng Tả Á chất chứa tâm sự mà đi tới công ty của Chung Dương. Cô do dự
rất lâu, không biết có nên đi vào gặp anh, an ủi anh, truyền cho anh sức mạnh không. Nhưng mà những thứ này đều không thể giải quyết được khó
khăn trước mắt, không thể giúp ích gì được cho anh cả. Tả Á đứng từ xa
nhìn lại, cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.
Đang ngây ngốc đứng một chỗ suy nghĩ, đột nhiên Tả Á nhìn thấy bóng dáng của Chung Dương
dưới chỗ để xe, bước chân của anh có phần gấp gáp, anh mở cửa xe ngồi
vào rồi vội vàng lái xe rời đi. Tả Á vội hoàn hồn, xoay người chạy ra
phía ngoài đường, bắt một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo xe anh.
Tả Á đi theo sau Chung Dương, nhìn anh đi khắp nơi, nhìn anh chán nản bị
ngân hàng sập cửa vào mắt, nhìn anh đứng ở cửa chặn đường một lãnh đạo
cao cấp của một ngân hàng khác, hoặc là ngồi chờ tại một công ty nào đó, nhưng đổi lấy đều là sự lạnh nhạt.
Tả Á biết, Chung Dương muốn
quay vòng vốn, nhưng mà với tình hình của công ty anh hiện tại, có ngân
hàng nào dám cho anh vay tiền sao? Chung Dương của cô, hoàng tử của cô,
giờ phút này lại khúm núm cầu xin người khác. Tả Á đi theo Chung Dương
đi tới bờ biển, nhìn anh đau đớn hét lên, mệt mỏi ngã xuống bờ cát, lòng của cô cũng đau theo, đau đến tan nát.
Thì ra anh của mấy ngày
nay là như thế này sao? Nhưng sao trước mặt cô anh lại luôn tỏ ra không
có việc gì cả. Tả Á đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn Chung Dương, trong
lòng đau đớn, đau vì Chung Dương, rất đau! Cô muốn chạy tới ôm anh vào
lòng, để anh không còn cảm thấy khổ sở, tuyệt vọng như thế nữa, nhưng cô biết, Chung Dương không muốn cho cô nhìn thấy cảnh anh sa sút đến thế
này.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đắng chát, tim, như bị gió biển cuốn đi, không tìm được chỗ dừng chân. Chung Dương, rốt cuộc em
nên làm thế nào mới có thể yêu anh đây?
Đến giờ cơm tối, Chung
Dương tới nhà Tả Á, anh đã thay một bộ quần áo khác, thoạt nhìn rất có
tinh thần. Sau khi ăn xong, dượng Kiều và mẹ trở về phòng nghỉ ngơi,