
cô có biết Chung
Dương bây giờ đang rơi vào tình trạng như thế nào không?”
Tả Á
không nói gì, tim cô khẽ nảy lên một nhịp, khó khăn của công ty Chung
Dương đã khắc phục được rồi, còn có vấn đề gì nữa chứ? Tả Á không nói
gì, chờ Lô Hi nói tiếp.
Lô Hi lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được: “Chậc chậc, xem ra cô được bảo vệ khá tốt nhỉ? Tại sao Chung Dương lại
có thể cưng chiều cô như vậy chứ? Anh ấy không nói cho cô biết Chung Thị sắp bị phá sản sao?”
Lòng Tả Á đột nhiên hốt hoảng, có chuyện gì vậy? Chung Thị sắp phá sản là sao? Thời gian này Chung Dương đã không
còn bận rộn chuyện công ty như trước nữa, luôn ở bên cạnh làm bạn với
cô, nhưng cô cũng chưa từng nghe thấy anh nói về chuyện công ty.
Lô Hi tiếp tục nói: “Sau chuyện cao ốc chất lượng kém lần trước, mặc dù
sóng gió đã yên, nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn, bây giờ ai lại dám đi
mua nhà trong khu cao ốc ấy nữa chứ. Mặc dù đã họp báo thông báo rằng đã khắc phục được sai sót, nhưng lượng người mua vẫn giảm đi rất
nhiều.....” Lô Hi nói đến đây hơi dừng một chút, nhìn Tả Á chằm chằm,
rồi lại nói tiếp: “Thôi, tôi có nói nữa cô cũng không hiểu được. Tóm lại là bây giờ nếu không có ai đứng ra giúp đỡ Chung Thị, chắc chắn Chung
Thị sẽ phá sản. Tả Á, tôi muốn hỏi cô... tình yêu của cô có thể giúp
Chung Dương vượt qua chuyện khó khăn này không?”
Tả Á rơi vào
trầm mặc, Lô Hi lại thừa cơ nói tiếp: “Cô không thể, đúng không? Nhưng
tôi thì có thể. Tả Á, chỉ cần cô chịu rời bỏ Chung Dương, tôi sẽ giúp
anh thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, bởi vì, tôi có thực lực.”
“Nếu như Chung Thị thật sự đang rơi vào tình cảnh như thế, tôi và Chung
Dương sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Đúng, tôi không phải là người có gia thế hùng hậu, nhưng, sức mạnh cô có cũng không phải của
cô, mà là của ba cô. Nếu như có một ngày, Chung Dương thực sự không thể
vượt qua được, tôi sẽ cùng anh ấy ngủ ngoài đường.”
Tả Á tức giận nói xong, đứng dậy định đi, Lô Hi lại lạnh lùng kéo tay cô lại: “Đừng
vội, nghe xong cái này rồi cô đi cũng không muộn!”
Lô Hi lấy điện thoại di động ra, mở loa, đưa cho Tả Á: “Thứ này, nói không chừng sẽ
khiến cho Chung Dương phải ngồi tù đấy. Đến lúc đó, không những công ty
phá sản mà bản thân còn phải ngồi tù, chậc chậc, tuổi trẻ đáng giá lại
phải ở trong tù, thật đáng tiếc!”
Tả Á chần chừ nhận lấy điện
thoại, nghe bên trong có một đoạn đối thoại, giọng nói của hai người rất quen thuộc, một là của Chung Dương, một là của Kiều Trạch, nhưng nội
dung nói chuyện lại khiến Tả Á khiếp sợ vô cùng.
“Chuyện này
không liên quan đến anh. Vết thương sâu nhất trong lòng cô ấy là do anh
gây ra, nếu như không có anh, thì bây giờ tôi và Tiểu Á đã kết hôn rồi,
cũng có lẽ đã có con nữa. Nhưng bởi vì anh, chúng tôi đã phải đi một con đường rất dài, cho nên, hi vọng anh đừng phá hỏng hạnh phúc của chúng
tôi nữa! Anh cũng đừng cố ra vẻ người tốt nữa. Nếu như trước kia không
phải anh ép tôi rời đi, sao Tiểu Á có thể tuyệt vọng mà kết hôn với anh
được.”
“Ban đầu chính anh đã sai người táy máy xe tôi khiến cho tôi
suýt chút nữa mất mạng, tôi đã không truy cứu. Không phải tôi ép anh đi, mà tôi không muốn Tả Á đau lòng khi thấy anh ngồi tù thôi! Nếu như anh
đã không muốn tôi xen vào tình cảm của hai người thì đừng khiến cô ấy
tổn thương nữa.”
“Về chuyện kia, tôi rất xin lỗi, tôi không biết chỉ vì một lời nói vô tình của mình lại khiến cho người khác khổ sở….”
Tả Á nghe xong, thân thể cứng ngắc, đứng sững tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại buông thõng xuống, nhìn chằm chằm Lô Hi, lẩm
bẩm: “Không, đây không phải là sự thật, không phải!”
Cuộc đối
thoại đã bị chỉnh sửa, thật ra Chung Dương còn nói, ‘Kiều Trạch, Chuyện
đó không phải là tôi làm. Lúc đó tôi chỉ muốn đấu với anh một trận mà
thôi….. Đó thật sự không phải là chủ ý của tôi’, thế nhưng lời nói mấu
chốt ấy đã bị cắt đi cho nên Tả Á không hề hay biết. Cô chỉ được nghe
chính miệng Chung Dương thừa nhận năm đó, chỉ vì một câu nói của mình mà khiến cho Kiều Trạch gặp tai nạn suýt mất mạng.
Tả Á không dám
tin chuyện này, Chung Dương đã cho người đi phá hoại xe của Kiều Trạch
thật ư? Đoạn ghi âm này nhất định sẽ gây bất lợi cho Chung Dương. Cố
gắng đè nén sự hốt hoảng trong lòng, cố gắng trấn định, Tả Á nói: “Lô
Hi, tôi tin Chung Dương sẽ tuyệt đối không làm loại chuyện này, bản ghi
âm này cũng có thể do cô cắt ghép tự tạo ra, cô sẽ không uy hiếp được
tôi và Chung Dương đâu.”
“Cô muốn nghĩ thế nào thì tùy, nhưng
đoạn ghi âm này mà bị công khai, hoặc là được giao đến cho Cục Công An
hay giới truyền thông, Chung Dương chắc chắn sẽ không chỉ gặp khó khăn
trong việc công ty, mà biết không chừng còn có một căn phòng giam đang
chờ anh ấy nữa đấy.” Lô Hi cười nhạt.
Tay Tả Á nắm lại thật chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Cô không thể tin được nhìn Lô Hi: “Lô Hi, tại sao cô phải làm vậy? Tại sao cô nhất định muốn dồn Chung Dương vào
chỗ chết? Chỉ vì anh ấy không yêu cô thôi sao?”
“Tôi là một
thương nhân, thương nhân sao lại đầu tư lỗ vốn được. Được rồi, chuyện