
dậy, thấy Tả Á đã tỉnh lại,
liền kích động cầm tay cô: "Tiểu Á, em đã tỉnh lại rồi! Có đói bụng
không? Vết thương còn đau không? Anh đi mua đồ ăn sáng cho em
nhé.......Anh sẽ gọi y tá tới!"
Tả Á nhìn Chung Dương không chớp
mắt, cũng không nói lời nào. Chung Dương lo lắng nhìn Tả Á, có phải cô
đang cảm thấy đau lòng, đang giận anh không: "Sao lại nhìn anh như vậy?
Có phải em đang cảm thấy rất giận anh, không muốn nhìn thấy anh nữa
không?"
Tả Á lắc đầu, cười yếu ớt: "Chẳng qua em cảm thấy vẫn còn có thể nhìn thấy anh như vậy, thật là tốt quá."
Lòng của Chung Dương đau như dao cắt, hai mắt đỏ lên, áy náy nói: "Anh xin
lỗi! Tiểu Á, anh là một tên khốn kiếp, em hãy mắng anh đi.... ..."
Tả Á nhăn mặt, tức giận nói: "Đúng, đáng lẽ em phải mắng anh mới phải,
nhưng bây giờ em không có sức lực để mắng anh đâu. Anh phải để cho em có thời gian dưỡng thương em mới mắng anh được chứ."
Chung Dương
thấy Tả Á lại để ý đến mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, nắm tay Tả Á
thật chặt, lớn tiếng nói: "Chỉ cần em vui vẻ, em muốn đánh hay làm gì
anh cũng được!"
" Lời này là do anh nói đó nha, để xem đến lúc em bắt anh trần truồng mà chạy, xem anh còn dám khẳng định chắc chắn như
vậy nữa không!"
Sắc mặt Chung Dương lập tức xanh mét: "Tiểu Á, em đang nói thật đấy à?"
"Còn thật hơn cả vàng bốn con chín!" Tả Á nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, cô
cảm giác được Chung Dương đang nắm tay mình rất chặt, bàn tay anh rất
lạnh, thậm chí còn ra mồ hôi lạnh nữa, anh đang sợ, đang lo lắng.
"Được, chỉ cần em vui vẻ, cái gì anh cũng không quan tâm." Chung Dương nói rồi nhẹ nhàng ôm ấy eo của Tả Á, mặt áp vào ngực cô, trái tim vẫn còn chìm
trong sự sợ hãi không cách nào kiềm chế được, nếu như Kiều Trạch không
tới kịp, thì giờ phút này chắc anh đang ôm một cái xác lạnh băng, nghĩ
vậy anh không khỏi sợ hãi rùng mình, khẽ thì thào: "Tiểu Á, cám ơn em vì đã để cho anh được ôm như thế này."
Tả Á lại yếu ớt nói: "Người chúng ta nên cảm ơn chính là Kiều Trạch!"
Thân thể Chung Dương chợt cứng lại, đúng vậy, hai người bọn anh nên cảm ơn
Kiều Trạch, người cứu Tả Á là Kiều Trạch chứ không phải Chung Dương anh.
**
Ban ngày người nhà Tả Á tới chăm sóc cho cô, ban đêm thì dĩ nhiên là Chung
Dương rồi. Anh chăm sóc cô rất chu đáo, Chung Dương phát hiện, bây giờ
Tả Á rất sợ bóng tối, luôn phải nắm tay anh mới có thể ngủ được. Anh
biết sự kiện kinh hòang đêm hôm đó đã để lại cho Tả Á một nỗi ám ảnh rất lớn, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện trong giấc mơ của cô, khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Đúng, quả thật Tả Á vẫn không thể thoát ra
khỏi sự sợ hãi ấy được. Cô luôn mơ thấy những hình ảnh đầm đìa máu tươi, nằm mơ thấy con dao chém vào người cô khiến cô vô cùng sợ hãi và tuyệt
vọng.
Cô nghĩ mình nên cám ơn Kiều Trạch, cám ơn anh đã cứu cô,
mặc kệ ân oán trước kia của hai người ra sao, thì sinh mạng bây giờ của
cô cũng là do anh mạo hiểm mà cứu được.
Mấy ngày này, vẫn trước
sau như một, Chung Dương làm xong công việc ở công ty thì về nhà cầm hũ
canh người giúp việc nấu rồi lập tức vội vàng đi tới bệnh viện, thay cho người nhà Tả Á chăm sóc cô. Nhưng hôm nay vừa vào đến cửa anh đã thấy
Tả Á và Kiều Trạch đang nói chuyện, không biết bọn họ nói những gì,
nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại tràn đầy sự kích động, thậm chí trong đôi mắt cô còn lấp lánh tia sùng bái, giống như một cô nữ sinh
nhỏ, sùng bái anh hùng, thần tượng của mình.
Ánh mắt của Tả Á
khiến Chung Dương đột nhiên cảm thấy bất an, từ lúc nào Tả Á và Kiều
Trạch đã trở nên thân thiết như vậy, hai người ở cùng nhau đã nói những
chuyện gì mà lại vui vẻ như thế, anh ho khan một tiếng gọi: "Tiểu Á!"
Lúc này Tả Á mới quay đầu, thấy Chung Dương đang đứng ở cửa, vội vàng cười nói: "Chung Dương, anh có mua sách cho em không?"
Chung Dương đi tới, cưng chiều nói: "Có chứ! Việc em giao cho anh làm sao anh dám quên." Vừa nói anh vừa lấy trong túi ra mấy quyển tiểu thuyết ngôn
tình, còn cả bữa tối mà anh mang từ nhà đến nữa.
Tả Á liếc mắt
nhìn mấy quyển ngôn tình, cuối cùng tầm mắt lại nhìn Chung Dương, ánh
mắt sáng ngời như vừa phát hiện được vùng đất mới: "Này, Chung Dương,
anh biết không, thì ra trước kia Kiều Trạch từng phục vụ trong quân đội
đó."
Chung Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật sao?"
"Đúng vậy, anh ấy còn nói anh ấy có thể một mình đánh lại 18 tên nữa." Tả Á
vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, vẻ mặt sùng bái, nhìn Chung Dương một bụng
khó chịu.
Kiều Trạch đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước."
Tả Á gật đầu nói: "Vâng, gặp lại sau!"
Kiều Trạch xoay người đi, Chung Dương liếc mắt nhìn bóng lưng của anh, rồi
lại nhìn vẻ mặt sùng bái của Tả Á, không khỏi nói: "Anh đi tiễn anh ấy!" Nói xong không đợi Tả Á đáp lời liền đuổi theo.
"Anh Kiều, xin dừng bước!" Thấy Kiều Trạch chuẩn bị bước vào thang máy, Chung Dương vội vàng lên tiếng gọi.
Kiều Trạch dừng bước, xoay người lại nhìn Chung Dương, đôi mắt lạnh lùng không chút thân thiện.
Chung Dương cau mày, có chút không vui nhìn Kiều Trạch, hơi tức giận nói:
"Tôi muốn