
c vẻ mặt ảo não và thất vọng của Chung Dương.
Có một lần, sự
cự tuyệt của cô đã khiến Chung Dương nổi nóng, anh nói cô không yêu anh, không tin anh, thế nên mới khăng khăng giữ mình như vậy. Hai người vì
chuyện này mà cãi nhau một trận. Sau khi hòa giải, Chung Dương cũng
không nhắc đến yêu cầu này nữa.
Nhưng cô không cho Chung Dương,
không có nghĩa là cô không yêu anh, mà Kiều Trạch, người đàn ông đã cướp đi đêm đầu tiên của cô tại sao lại nói cô như thế. Tả Á căm giận nhìn
Kiều Trạch, tức giận đáp: “Kiều Trạch, anh muốn nói gì, anh muốn nói tôi không yêu Chung Dương, phải không? Nếu không phải trước đây anh thừa
nước đục thả câu thì người lên giường với tôi tuyệt đối không phải anh!” Lời nói của Tả Á khiến vẻ mặt vốn luôn lạnh nhạt của Kiều Trạch thoáng hiện lên vẻ đau đớn, mắt đen híp lại, nhíu mày, đau lòng nhìn cô, hồi lâu
mới mở miệng nói: “Em muốn ly hôn? Được thôi!”
Em muốn ly hôn,
được thôi? Chỉ đơn giản như vậy ư, Tả Á nhìn Kiều Trạch, trong con ngươi đen lạnh lẽo kia không thấy được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng, cô lại cảm
thấy Kiều Trạch hình như đang toan tính gì đó. Trong lúc cô đang còn
nghi ngờ, Kiều Trạch lại nói: “Nhưng mà anh có điều kiện.”
Tả Á
cảnh giác giữ im lặng, Kiều Trạch không phải là người dễ nói chuyện,
cũng không tốt bụng như thế, cô chỉ nói sai một câu nhất định sẽ rơi vào bẫy của anh.
Khuôn mặt anh áp sát mặt cô, đôi môi mỏng thì thầm bên tai cô: “Trừ phi.....em giúp anh sinh con.”
Sinh con? Quả nhiên, anh ta là tên vô lại, khốn kiếp, làm sao có chuyện lại
dễ dàng đồng ý ly hôn như thế chứ. Tả Á vùng vẫy, muốn thoát khỏi lòng
anh, nhưng lại càng bị anh ôn chặt lấy, con ngươi lạnh nhạt nhìn cô, bên môi nhàn nhạt cười lạnh, “Sao? Không muốn à?”
Tả Á căm giận nhìn vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi lạnh nhạt của Kiều Trạch, cau mày nói: “Anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Kiều Trạch buông cô ra, bàn tay ấm áp từ cánh tay cô, lướt sang xương quai
xanh, bờ ngực mềm mại, rồi xuống tới eo, ôm thật chặt lấy, “Không sinh
con? Vậy em không muốn ly hôn nữa sao?”
Bàn tay Kiều Trạch ấm áp
có lực, thân thể anh cao lớn cường tráng, dùng sức ép người Tả Á, khiến
cô không thể vùng vẫy thoát ra được, nhưng cũng tránh đè đau cô. Ngón
tay thành thạo kéo quần cô xuống, “Anh nghĩ anh hiểu sai rồi.... Em có
con.....”
Tay Tả Á liên tục đánh lên người anh, đẩy anh ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được, tức giận mắng: “Anh.....anh là đồ vô lại,
lưu manh, cả vú lấp miệng em.....”
Đôi môi mỏng của Kiều Trạch
chuẩn xác mà ngang ngược hôn lên chiếc miệng nhỏ đang lảm nhảm của Tả Á, khiến cho cô không nói được thành lời, chỉ có thể phát ra những tiếng
rời rạch không rõ, đây chính là biện pháp để kết thúc cuộc tranh cãi tốt nhất của anh.
Anh dùng nụ hôn và dục vọng của mình để cô hòa tan trong lòng anh, để thân thể mềm mại của cô không tự chủ được mà run
rẩy. Thân dưới của anh lúc nông lúc sâu ra vào thân thể cô, đánh chiếm
lý trí của cô. Khi không giữ được lý trí, cô sẽ dùng đôi mắt mê ly nhìn
anh, hai gò má ửng hồng, không hề lạnh lùng, không hề xa cách, không hề
đối chọi gay gắt nữa. Tựa như lúc này người cô yêu là anh, tựa
như.....Nhưng chỉ là tựa như mà thôi.
Giống như bây giờ vậy, sự
vùng vẫy, chống đối của cô dưới nụ hôn của anh, dần dần hòa tan và biến
mất, trầm luân trong sự đam mê do anh bày ra.
Anh ngang ngược
cưỡng ép, anh yêu cầu cô đến cạn kiệt sức lực, sau cơn kích tình, anh ôm thật chặt cô vào lòng, cô vô lực mà ngã vào lòng anh, ngủ mê mang,
không còn sức lực để suy nghĩ đến vấn đề phiền não nào nữa.
Kiều
Trạch nhìn người đang ngủ trong ngực mình, trái tim lạnh nhạt dần dần
gợn sóng, mỗi khi nhớ tới Tả Á muốn ở riêng hay ly hôn, tim anh lại đau
nhói từng cơn, cứ như mỗi lần hô hấp là mỗi lần nhức nhối, cánh tay ôm
Tả Á càng thêm buộc chặt.
Trong lòng anh thầm nói: cơ hội chỉ có
một lần, Tả Á, bỏ lỡ, tôi sẽ không buông tha, mặc kệ dùng thủ đoạn gì,
tôi sẽ vẫn để em ở cạnh tôi, cho đến khi.....em yêu tôi.
Kiều
Trạch đang suy nghĩ, điện thoại Tả Á đặt trong túi để ở góc giường chợt
vang lên, Kiều Trạch liếc mắt nhìn Tả Á đang ngủ, anh tự tay cầm túi Tả
Á lên, móc điện thoại ra, chỉ thấy trên màn ảnh lóe lên hai chữ: Chung
Dương.
Lòng Kiều Trạch đột nhiên nghẹn lại, con ngươi đen lạnh lẽo đến đáng sợ, anh nhận điện thoại.
“Tiểu Á!” Tiếng nói trầm thấp va sang sảng của Chung Dương vang lên, khi gọi
hai chữ Tiểu Á mang theo sự cưng chiều và tình yêu vô bờ.
Khuôn
mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch không một tia cảm xúc, con ngươi lạnh lẽo
đáng sợ, anh khựng một chút, nói: “Sợ rằng cô ấy không cách nào nhận
điện thoại của anh.”
Đầu kia, nét mặt Chung Dương cứng lại, sau đấy lại khẽ cười một cái, “Xin hỏi anh là ai, làm ơn bảo Tiểu Á nghe điện thoại.”
“Tôi là chồng của Tiểu Á, anh là ai?” Nếu như ánh mắt có thể giết người
xuyên qua điện thoại, thế thì ánh mắt lúc này của Kiều Trạch đủ khiến
Chung Dương chết một cách bạo lực.
Chung Dương vừa nghe Kiều
Trạch nói một chữ “chồng”, tâm trong nháy mắt buồn phiền vô cùng, chồng
của Tiểu Á vốn nên là