
ủa con, cũng coi như là có lòng rồi.”
Tưởng Chính Tuyền đứng dậy cáo từ, Diệp Anh Chương bỗng nhiên gọi cô lại, rút điện thoại ra: “Tuyền Tuyền, em có thể cho anh số điện thoại hiện tại
của em được không?”
Tưởng Chính Tuyền ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi.” Cô đọc một dãy số cho Diệp Anh Chương lưu lại.
Hai người từng thiếu chút nữa là kết hôn, bây giờ lại khách khí như bạn bè
mới quen. Thời gian, tựa như một thứ gì đó rất kỳ quái, làm cho mọi thứ
âm thầm lặng lẽ quay lại thuở ban đầu.
Mới vừa đẩy cửa ra, Diệp Anh Chương ở phía sau lại đuổi theo cô: “Tuyền
Tuyền…” Tưởng Chính Tuyền dừng lại, chậm rãi xoay người, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Diệp đại ca, anh còn chuyện gì sao?”
Diệp Anh Chương chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “Tuyền Tuyền, nếu lúc trước
anh đem hết mọi chuyện nói rõ ràng với em sớm một chút… Thực xin lỗi,
anh quả thật là một tên rất vô dụng, là anh không đủ can đảm!” Năm đó
nếu anh ta dũng cảm một chút, dũng cảm nói lời cự tuyệt với cha mẹ, hoặc là ngay từ ban đầu đã nói rõ ràng mọi chuyện cho cô nghe, hoặc là đoạn
tình cảm kia vẫn còn lại một chút, cho dù chỉ là một chút, như vậy tất
cả mọi chuyện chắc chắn sẽ không thành ra như bây giờ, chí ít những tổn
thương vô kể kia sẽ được giảm xuống mức thấp nhất.
Tưởng Chính Tuyền lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Không, Diệp đại ca, anh không
cần nói xin lỗi gì với em. Chuyện năm đó không có gì là lỗi cả. Anh hồi
đó, vẫn xem em như em gái của mình, anh không hề sai… Anh chỉ là không
yêu em mà thôi.”
Mấy năm sống ở New York, cô mới bừng tỉnh mà hiểu được, lúc trước hết thảy
đều là do mình quá cố chấp. Tuy rằng năm đó Diệp đại ca luôn lấy cớ là
công việc bận rộn, cả tháng khó khăn lắm mới đi hẹn hò với cô được một
lần, nhưng nếu khi đó trong lòng anh thật sự có cô, để ý tới cô thì
chuyện giữa cô và Nhiếp Trọng Chi, sao anh có thể không nhìn ra được một chút manh mối nào?
Diệp Anh Chương nói: “Tuyền Tuyền, anh thật sự đã cố hết sức.” Anh ta thật
sự đã cố bảo mình yêu Tuyền Tuyền, nhưng rồi cuối cùng anh ta vẫn không
làm được.
Tưởng Chính Tuyền mỉm cười xa xôi, như nụ hoa từ từ nở rộ: “Em biết, Diệp đại ca, chuyện cũng đã qua rồi. Chúng ta ai cũng có lỗi!”
Khi đó bọn họ vẫn còn rất trẻ, cho nên không biết khi còn trẻ đau thương
thống khổ hay vui sướng hân hoan gì người ta đều phóng đại lên. Một chút vui vẻ, một chút thương tâm, cũng đều làm như một chuyện kinh thiên
động địa.
Bây giờ nghĩ lại, yêu đương, cãi vã, chia tay, cũng chỉ là một phần của
tình cảm mà thôi. Mỗi người ai đã từng trải qua giai đoạn ấy, thì thật
sự sẽ cảm thấy nó cũng không có gì to tát.
Chuyện giữa cô và Diệp đại ca, không có gì là đúng hay không đúng, kỳ thật chỉ là yêu hay không yêu mà thôi.
Chỉ tiếc, một đạo lý dễ hiểu như vậy, cô mãi cho tới khi sang New York rồi mới lĩnh ngộ ra được.
Vì để tiện chăm sóc sức khỏe cho mẹ, Tưởng Chính Tuyền chính thức từ chức ở K.W. Lúc cô nộp văn bản từ chức chính thức lên cho Ninh Hi, Ninh Hi tỏ
ra cực kỳ tiếc hận: “Không thể tưởng tượng được cuối cùng em vẫn quyết
định từ chức.”
“Cảm ơn giám đốc Ninh đã cho tôi một cơ hội như vậy, tôi thật sự cũng rất
thích công việc này, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, tôi không thể
không từ chức.”
Ninh Hi có chút đăm chiêu rồi lại mỉm cười: “Nếu vậy, tôi có thể giữ lại lá đơn từ chức này ở đây sao?”
Tưởng Chính Tuyền lắc đầu: “Tôi đã quyết định rồi, cho nên anh không cần giữ lại cho tôi nữa.”
Ninh Hi thở dài, hỏi: “Teresa, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thật sự
khiến em phải từ chức là gì được không? Tôi còn nhớ lúc ở Ninh Thành, em đã nói chuyện trong nhà em cơ bản đã ổn thỏa hết rồi kia mà.”
Tưởng Chính Tuyền: “Lần này là chuyện đột xuất. Thân thể của mẹ tôi không
tốt, mới vừa làm phẫu thuật xong, cho nên… Tôi không thể không từ chức.” Cô thấy Ninh Hi lại muốn mở miệng khuyên bảo, liền nói một hơi dứt
khoát cho xong: “Giám đốc Ninh, anh thật sự không cần khuyên tôi nữa
đâu, lần này tôi sẽ không lưỡng lự như trước nữa. Với tôi mà nói, cha mẹ người thân mới là những điều quan trọng nhất thế gian, tôi chỉ muốn
chăm sóc mẹ thật tốt, để bà ấy mỗi ngày trôi qua đều khỏe mạnh bình an,
luôn vui vẻ hạnh phúc.”
Ninh Hi biết cô tâm ý đã quyết, nói thêm nữa cũng vô dụng: “Được rồi, một
khi đã nói như vậy, tôi cũng không níu kéo thêm nữa. Thế này đi, tôi đại diện người đứng đầu ở đây, đứng ra mời đám đồng nghiệp trong bộ phận
chúng ta đi ăn một bữa cơm, xem như tiệc chia tay em vậy.”
Nghĩ đến những người đồng nghiệp đã từng làm việc cùng nhau, Tưởng Chính Tuyền mỉm cười gật đầu.
Tưởng Chính Tuyền cứ nghĩ rằng sau khi ăn bữa cơm ‘chia tay’ rồi, hẳn là sẽ
không còn cơ hội gặp lại Ninh Hi nữa, cho nên, ngay khi cô nhìn thấy
Ninh Hi đang cầm hoa tươi đứng trước cửa thang máy ở bệnh viện, cô không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Ninh Hi lúc này cũng đã hồi thần từ nỗi kinh ngạc lúc vừa nhìn thấy, nhíu
mày: “Tôi đến đây để thăm người bệnh. Nhưng bây giờ xem ra, bác gái hẳn
cũng ở trong bệnh viện này.”
Tưởng Chính Tuyền không