
tính trên bàn bao lâu, mãi cho tới khi tiếng chuông di động ‘linh linh linh’ vang lên,
mới kéo cô từ trong mạch suy nghĩ trở về thực tại. Chỉ thấy trên màn
hình di động nhấp nháy hai chữ ‘anh trai’, cô vội trượt mở màn hình:
“Anh…”
Ngữ khí của Tưởng Chính Nam cố giữ cho giống bình thường, nhưng Tưởng Chính Tuyền vẫn nghe ra được sự căng thẳng bất an trong đó: “Tuyền Tuyền, em
mau trở về đi. Bệnh tim của mẹ lại tái phát, mới vừa đưa vào bệnh viện,
trước mắt còn đang trong phòng cấp cứu.”
Dường như có một tấm màn đen tối lập tức bao phủ xuống, căn phòng sáng ngời
trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều: “Anh, em biết rồi, em sẽ quay về Lạc Hải ngay bây giờ.”
Tưởng Chính Tuyền ngồi bên trong phòng bệnh trông nom mẹ truyền nước biển,
hai người trò chuyện thêm một lát, rồi mới về nhà. Lúc khởi động xe, cô
thuận tay mở radio trên xe.
Một làn điệu ghitar trong trẻo vang lên, chợt nghe thấy giọng nữ phát thanh viên chen vào thông báo tin tức tình hình giao thông: “Hiện tại khu vực giữa đường Khải Đức đoạn từ phía đông sang phía tây, ngay trước cửa ra
vào tòa cao ốc Khải Đức có hai chiếc xe vừa xảy ra sự cố va chạm nhau,
mời quý vị tài xế chuyển sang đi đường vòng, để tránh kẹt xe.”
Phải rẽ sang đường vòng mà đi.
Xe chạy chưa bao lâu, liền rẽ vào một con đường nhỏ có cây ngô đồng. Bỗng
nhiên, ánh mắt Tưởng Chính Tuyền bị một tiệm cà phê bên đường thu hút.
Lục đằng xanh rờn leo lên bám vào những bức tường, lá cây xanh mơn mởn
lay động đón gió dưới ánh mặt trời, thế nào lại đi tới nơi này?
Tưởng Chính Tuyền chua sót mỉm cười. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trải qua mấy năm nay, không thể tưởng tượng được tiệm cà phê này vẫn còn ở đây
như cũ.
Cô ngừng xe ở ven đường, đẩy cửa xe đi xuống.
Bên trong tiệm cách trang trí đã thay đổi hoàn toàn, thứ duy nhất không đổi chính là bức tường thủy tinh sát mặt đất sạch sẽ trong suốt và những
chậu hoa tươi được treo xen lẫn vào nhau, còn có hương bánh ngọt nồng
đậm ngất ngây ập tới ngay bước chân đầu bước vào tiệm.
Vẫn còn nhớ vị bánh ngọt năm đó, hương vị ngọt ngào mềm mịn, vừa cho vào
miệng đã muốn tan ra. Vì thế, khi nhân viên phục vụ mang thực đơn tới,
Tưởng Chính Tuyền hỏi: “Có bánh kem sầu riêng và bánh kem việt quất
không?”
Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mỉm cười gật đầu: “Dạ có. Đây chính là hai
món bánh ngọt làm nên thương hiệu của tiệm chúng tôi, rất nhiều người
đều vì ngưỡng mộ danh tiếng mà tới.”
Đúng vậy, năm đó cô là vì nhìn thấy mọi người trên mạng đánh giá cao, nên
mới lôi kéo Liên Trăn lại đây nếm thử. Nhìn quanh bốn phía, hết thảy đều làm cho người ta xúc động bùi ngùi. Cô và Diệp đại ca, Liên Trăn và anh trai cô đã từng đến đây không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nhớ lại, chợt thấy hốt hoảng, dường như đó không phải là sự thật, tất cả giống như
một cơn mơ.
Thời gian thì quá ngắn, khe hở thì lại quá rộng, mỗi ngày trôi qua thấm
thoát như cát chảy trong đồng hồ cát. Ngay cả cửa tiệm này cũng không
còn dáng vẻ của ngày trước, huống chi là con người!
Tưởng Chính Tuyền khép menu lại: “Một ly Moka, ít đường ít sữa, cho thêm một
phần bánh kem sầu riêng và một phần bánh kem việt quất nữa. Cám ơn.”
Cô lấy di động của mình ra, trượt nhẹ màn hình trơn bóng.
Ngày đó cô vội vàng rời khỏi Ninh Thành, trước khi ra khỏi cửa chỉ để lại
cho Nhiếp Trọng Chi một mảnh giấy nhỏ, liền chạy về Lạc Hải. Nhiếp Trọng Chi không có di động cũng không có điện thoại bàn, cô không thể liên
lạc được với hắn! Cô biết mình là vì không còn cách nào để liên lạc với
hắn, nhưng hắn vì cái gì lại không gọi đến cho cô? Đã hơn một tuần trôi
qua rồi!
Mấy ngày nay, cô liên tục nhìn di động, như đang đợi cú điện thoại của người kia mà mãi không thấy gọi tới.
Nhiếp Trọng Chi hắn một chút cũng không nhớ đến cô sao? Cô không khỏi cảm
thấy có chút ủy khuất nho nhỏ. Nếu hắn còn không chịu gọi tới, hừ, từ
giờ trở đi cô sẽ không bao giờ thèm để ý đến hắn nữa. Thật là… một tên
bại hoại! Đồ xấu xa!
Trong lúc Tưởng Chính Tuyền còn đang ngơ ngẩn, nhân viên phục vụ tươi cười bưng bánh ngọt và cà phê lên: “Mời cô dùng.”
Tưởng Chính Tuyền chậm rãi nhấp một ngụm, cà phê còn nóng hổi nồng nàn hương
vị đậm đà thấm vào đầu lưỡi, từ từ chảy xuống yết hầu, làm ấm áp tận tâm can. Mùi vị sầu riêng cùng bánh bông lan quyện lấy nhau thật hoàn mỹ,
có lẽ là vì nhớ mãi không quên, mấy năm qua cô ăn không thấy bánh ngọt
vị sầu riêng ở nơi nào mà ngon hơn nơi này.
Tưởng Chính Tuyền ngồi một mình trong tiệm, một ly cà phê và hai phần bánh
ngọt, nhấm nháp suốt một tiếng đồng hồ, nhìn mây trắng lướt qua, ráng
chiều buông xuống, sắc trời bắt đầu tối, di động vẫn không thấy một động tĩnh nào.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó chính mình lại nhớ nhung Nhiếp
Trọng Chi đến như vậy. Nhưng còn hắn? Vì cái gì vẫn không gọi điện thoại cho cô?
Lúc đang đứng trước quầy bar cúi đầu tính tiền, chợt có người đẩy cửa tiến
vào, tiếng bước chân vững vàng dừng lại đứng xếp hàng ngay phía sau cô.
Em gái tính tiền tươi cười trong trẻo, hai tay cầm tiền lẻ đưa cho cô:
“Sáu tệ tiền lẻ của ch