
ao, chỉ biết con đường chỗ tiệm cà phê kia không bán đồ ăn sáng, vì thế cô đành đi ngược lại với hướng đó một đoạn đường rất dài, mới tìm được
một cửa tiệm nhỏ trông thật sạch sẽ, có bán cháo trắng, sữa đậu nành,
bánh quẩy, bánh mỳ và một ít dưa cải mà cô thấy được.
Nghĩ rằng dạ dày của Nhiếp Trọng Chi có lẽ phải bồi bổ thêm một thời gian
nữa, Tưởng Chính Tuyền lúc đi ngang qua siêu thị bên đường, bèn đi vào
mua một ít gạo và mì sợi.
Chỉ một hồi như vậy đã tốn không ít thời gian. Tưởng Chính Tuyền nhìn đồng
hồ, đã hơn một tiếng trôi qua, bình thường giờ này là thời gian đi làm.
Hôm nay là thứ hai, lẽ ra trước chín giờ sáng cô phải quẹt thẻ để đi vào bộ phận thiết kế của tập đoàn K.W ở Lạc Hải.
Tưởng Chính Tuyền xách một túi đồ lớn, khi cô đẩy nhẹ cửa đi vào, không khỏi
cả kinh, trước lúc cô đi ra ngoài Nhiếp Trọng Chi mới chợp mắt ngủ được
một lúc, thế nhưng lúc này hắn đã rời giường, cả người suy sụp tuyệt
vọng ngồi trên sô pha.
Nhiếp Trọng Chi hiển nhiên nghe thấy động tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn
thấy cô, cả người hắn chợt thả lỏng, vẻ kinh hoàng trong mắt lập tức bị
giấu đi.
Nhiếp Trọng Chi đang sợ hãi! Hắn sợ hãi cô sẽ rời đi!
Tưởng Chính Tuyền cô không biết thế nào, vậy mà lại bắt đầu đọc được tâm sự của hắn.
Tưởng Chính Tuyền đem cháo trắng dưa cải và mấy món khác bày lên trên bàn
cơm, dịu dàng nói: “Tôi sợ anh lúc tỉnh dậy bị đói bụng, cho nên mới đi
mua chút đồ ăn về ăn. Từ nơi này đi ra ngoài, rẽ phải, đi qua hai con
phố… Cửa tiệm kia rất sạch sẽ, tôi tiện thể mua thêm một ít sữa đậu
nành, bánh quẩy. Anh ăn mấy món này trước, sau đó lại nghỉ ngơi, được
không?” Cô nói liên miên dông dài một hồi lâu, chợt phát hiện lần đầu
tiên mình lại có thể nói với hắn nhiều như vậy. Thế nhưng lời của cô vẫn có chút tác dụng, Nhiếp Trọng Chi nghe xong thần sắc dần dần thả lỏng
hơn.
Tưởng Chính Tuyền múc cho hắn một chén cháo trắng, đem sữa đậu nành đổ vào
trong ly rồi đặt vào tay hắn: “Ăn đi.” Nhiếp Trọng Chi tựa như một đứa
trẻ nhu thuận nghe lời, cúi đầu im lặng uống cháo.
Tưởng Chính Tuyền uống hết một chén cháo nhỏ liền buông bát. Cô chần chừ một
lúc rồi mở miệng nói: “Tôi nói với anh chuyện này, anh đừng tức giận
được không?” Nhiếp Trọng Chi ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc nhu hòa, ý bảo
cô nói tiếp.
Tưởng Chính Tuyền lúc này mới nói: “Tôi vừa gọi điện thoại cho anh trai tôi,
nói với anh ấy rằng mọi chuyện của anh đều rất ổn, tôi sẽ ở lại cùng
anh, để anh ấy yên tâm.”
Sự thật thì, sau khi Tưởng Chính Tuyền đem hết tình hình của Nhiếp Trọng
Chi kể lại tường tận cho anh trai Tưởng Chính Nam nghe, Tưởng Chính Nam ở đầu máy bên kia cũng hít mấy ngụm khí lạnh, giọng nói như đang rống lên với người khác: “Tên Nhiếp Trọng Chi này muốn chết sao? Cậu ta cư nhiên dám chạm vào mấy thứ đó! Cậu ta điên rồi có phải không?”
Sau một lúc lâu, Tưởng Chính Nam mới bình tĩnh lại một chút: “Tình hình có
nghiêm trọng lắm không?” Tưởng Chính Nam vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình thật hồ đồ. Tuyền Tuyền từ nhỏ đã được bao bọc cẩn thận, cho
dù sau này sang New York, cuộc sống cũng chỉ qua lại hai chỗ trường học, nhà trọ. Chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện như thế này, con bé làm sao có thể phân biệt được nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?
Quả nhiên liền nghe Tưởng Chính Tuyền trả lời: “Em cũng không biết.”
Tưởng Chính Nam: “Anh lập tức qua bên đó, phải đưa cậu ta đi cai nghiện ngay.”
Tưởng Chính Tuyền do dự: “Anh, anh ấy nói, nếu mọi người đến tìm anh ấy, anh
ấy sẽ lại biến mất lần nữa. Bây giờ anh ấy thế này…”
Tuyền Tuyền còn chưa nói xong, Tưởng Chính Nam đã hiểu, với tình trạng lúc
này của Nhiếp Trọng Chi, nếu lại biến mất lần nữa, thì nhóm người bọn họ có lẽ chỉ còn cách ngồi đây chờ để đi nhặt xác cậu ta mà thôi.
Tuyền Tuyền còn chưa nói xong, Tưởng Chính Nam đã hiểu, với tình trạng lúc
này của Nhiếp Trọng Chi, nếu lại biến mất lần nữa, thì nhóm người bọn họ có lẽ chỉ còn cách ngồi đây chờ đi nhặt xác cậu ta mà thôi.
Trong nháy mắt, một người luôn làm việc quyết đoán như Tưởng Chính Nam lại không nghĩ ra được cách gì giải quyết cho thỏa đáng.
Tưởng Chính Tuyền nói ra quyết định của cô: “Anh, em… Em muốn ở lại Ninh Thành cùng anh ấy.”
Tưởng Chính Nam chưa bao giờ nghĩ tới em gái hắn lại có dự định này, hắn cho
rằng mình vừa nghe lầm: “Em ở lại Ninh Thành cùng với cậu ta?” Dù sao
năm đó gút mắc của Tuyền Tuyền và Nhiếp Trọng Chi hắn cũng biết rõ.
Tuyền Tuyền không hề thích Nhiếp Trọng Chi, nếu không năm đó con bé sẽ
không từ bỏ đứa bé.
Tưởng Chính Tuyền ‘vâng’ một tiếng: “Anh, bộ dạng anh ấy bây giờ, em… Em
không có cách nào rời đi được. Em muốn ở lại Ninh Thành thêm một thời
gian.” Tưởng Chính Tuyền hơi ngừng lại, sau mới nhẹ nhàng nói tiếp:
“Anh, em không biết mình làm sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng anh ấy lúc
này, em lại thấy không chịu được…thấy rất đau lòng…”
Người duy nhất không hiện tại Nhiếp Trọng Chi không bài xích chính là cô. Sao cô có thể bỏ mặc hắn một mình lẻ loi ở nơi này?
Chính miệng Tuyền Tuyền đã nói con bé đau lòng Nhiếp Trọng Chi? Tưở