
m chế! Hắn không nỡ làm cô bị thương!
Tưởng Chính Tuyền ôm chặt lấy hắn: “Nhiếp Trọng Chi, tôi không cho phép anh
đi ra ngoài! Tôi không cho phép anh đi ra ngoài! Anh có nghe hay không!”
Nhiếp Trọng Chi giật mạnh tóc mình, hô hấp nặng nề, thỉnh thoảng phát ra
tiếng ‘A a ư ư’ đè nén thống khổ, tựa như sắp phát điên.
Làm sao bây giờ? Hắn tại sao lại đau đớn đến mức này. Tưởng Chính Tuyền ôm
hắn, trong lòng đau như dao cắt, cô không biết mình bị làm sao, bất chợt hạ quyết định trong lòng, miệng thốt lên: “Nhiếp Trọng Chi, không cho
phép anh để mình thế này nữa, chỉ cần anh bỏ nó, tôi sẽ ở lại đây cùng
anh, sẽ mãi ở cùng với anh. Được không?” Thanh âm của cô mặc dù rất nhỏ, nhưng mỗi chữ nói ra đều rõ ràng mà chắc chắn, một lòng hạ quyết tâm,
không hề có ý định đổi ý.
Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng ngưng bặt.
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi giương mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn cô giống như một kẻ ngốc. Nhưng một lúc sau, cơn đau đớn khó chịu kia lại kéo
đến, mi tâm Nhiếp Trọng Chi nhăn thành một chữ “Xuyên” thật to [川'>, hắn
vẫn yên lặng nhìn cô, vẫn ngây ngốc như thế. Thanh âm của hắn khàn khàn
không chịu nổi xen lẫn vẻ mừng rỡ khôn cùng: “Được, được, tôi không
đụng… Tôi không đụng nữa, tôi không bao giờ đụng vào nó nữa…Tôi sẽ cố
bỏ. Tôi nhất định sẽ bỏ được nó.”
Nhưng vừa dứt lời, cơn nghiện như con kiến gặm cắn trong người hắn lại bắt
đầu phát tác. Cả người Nhiếp Trọng Chi không ngừng vặn vẹo run rẩy, hắn
kiềm chế được một lúc lâu, nhưng sau lại không chịu được nữa, đẩy mạnh
cô ra, vọt vào phòng tắm, ghé vào bồn rửa tay mà nôn ọe từng hồi từng
hồi liên tục.
Tưởng Chính Tuyền muốn đến gần đỡ lấy hắn, lại bị hắn đẩy ra, Nhiếp Trọng Chi khều khào: “Đừng tới đây…đừng tới đây.”
Đợi cho đến lúc hắn đi ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên người đổ mồ
hôi đầm đìa, cả người vô lực, ngồi phịch xuống sô pha, bắt đầu co rúm
lại, liên tục run rẩy.
Tưởng Chính Tuyền hâm nóng khăn mặt, không ngừng giúp hắn lau mồ hôi.
Qua một hồi, thân mình Nhiếp Trọng Chi nằm trên sô pha cuộn chặt như cánh
cung, hơi thở lúc được lúc không, có lẽ cơn khó chịu đã tới cực điểm.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị giày vò đến mức biến dạng của hắn, trong
lòng Tưởng Chính Tuyền như có bộ móng vuốt bén nhọn túm lấy. Hắn như bây giờ, cô thật sự không thể nhìn được nữa, run giọng nói: “Nhiếp Trọng
Chi, anh cứ tiếp tục như vậy thì không được. Tôi đưa anh đi cai nghiện,
được không?”
Nhiếp Trọng Chi bắt lấy tay cô, thở hổn hển nói: “Không, tôi không đi, tôi
không đi. Tuyền Tuyền, tôi không hút, không hút nữa, tôi thề không bao
giờ đụng vào thứ đó nữa. Em đừng đi, em đừng rời khỏi tôi.”
Gương mặt hắn vì thống khổ mà vặn vẹo, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc nhìn hắn, đây là lần đầu tiên sau khi hai
người gặp lại nhau, hắn gọi cô là “Tuyền Tuyền”.
Nhiếp Trọng Chi cúi đầu nỉ non, giống như người nói mê sảng: “Tuyền Tuyền, em đừng đi, em đừng đi được không. Tôi nghe lời em, tôi không hút nữa, tôi không bao giờ chạm vào thứ đó nữa. Chỉ cần em không đi… Chỉ cần em
không đi, tôi…” Hắn bỗng nhiên ngừng không nói nữa, giống như có vật gì
đó cứng rắn chặn lại trong cổ họng hắn, khiến hắn không thể nói thêm một lời nào nữa.
Giờ khắc này, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy tim mình bủn rủn như muốn tan
ra. Hắn đã không còn là Nhiếp Trọng Chi của trước kia, một người bá đạo
vô lại như vậy, bây giờ lại bất lực tựa như một đứa trẻ.
Giờ khắc này, trong đầu Tưởng Chính Tuyền lại có một ý nghĩ không muốn rời
khỏi nơi này, rời khỏi Nhiếp Trọng Chi —— rời khỏi người đã từng khiến
cô sợ hãi, chán ghét đến cực độ, hận không thể thoát khỏi hắn thật xa,
không bao giờ muốn nhìn thấy nữa!
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Tưởng Chính Tuyền nhớ lại chuyện cũ, cô mới nhận ra rằng ngay từ giây phút đầu tiên bắt đầu, cô đã không thể nào đánh
mất hắn, cho dù hắn đã đối với cô bằng đủ chuyện vô sỉ. Nhưng cô lại đau lòng vì hắn, cô chưa bao giờ đau lòng vì một người nào như vậy, thậm
chí cả Diệp Anh Chương cũng chưa từng. Bất kể chuyện đã qua thế nào,
ngay từ khi bắt đầu, Nhiếp Trọng Chi hắn trên thế gian này đối với Tưởng Chính Tuyền cô mà nói, là độc nhất vô nhị.
Cơn nghiện của Nhiếp Trọng Chi giày vò hắn liên tục cho tới rạng sáng mới dần dần dịu xuống.
Suốt một buổi tối, Nhiếp Trọng Chi nôn mửa không biết bao nhiêu lần, có lẽ
đến cả dịch dạ dày cũng đã bị nôn ra sạch sẽ, nhất định phải ăn chút gì
đó nhè nhẹ để nhuận tràng.
Kỳ thật mấy năm Tưởng Chính Tuyền ở New York cũng học được cách nấu một
vài món đơn giản, tỷ như món dễ nhất là cháo trắng, hay món cơm chiên
trứng linh tinh. Mấy lưu học sinh ở nước ngoài, mười người thì có đến
tám người biết làm.
Ngày hôm qua khi đi siêu thị, vội vội vàng vàng nên không nghĩ đến là phải
mua gạo. Người ta nói người phụ nữ nội trợ có khéo léo cách mấy thì
không có gạo cũng chẳng thể thổi được cơm, Tưởng Chính Tuyền đành phải
chạy ra phố để đi mua. Con đường gần nhà cô cũng không quen thuộc là
b