
ền nó chỉ là một món đồ trang sức đã hỏng hết sức
bình thường, nhưng trong mắt Diệp Anh Chương, sợi dây đeo tay đó chính
là một bảo bối vô giá. Nhớ lại ngày đó, anh và người con gái kia cùng
nhau đi dạo phố. Tại một chợ đêm ồn ào huyên náo, người ấy cầm món trang sức nhỏ này từ một quán ven đường, đung đưa trước mặt anh vừa cười
khanh khách: “Cái này thế nào?” Ánh sáng của những ngọn đèn hắt lên từ
sau lưng cô, muôn sắc muôn màu nhuộm đẫm kí ức mê li.
Diệp Anh Chương không hề đáp lời, nét mặt âm trầm chỉ chuyên tâm đào bới
đống rác. Tưởng Chính Tuyền lúc này mới nhận ra có gì đó không bình
thường. Nhưng không bình thường ở chỗ nào, cô lại không nghĩ ra được.
Những ngón tay của cô xoắn xít vào nhau, ngượng ngùng nói:”Diệp đại ca,
lúc em vừa mới vứt rác xong, liền có một chiếc xe rác chạy tới, có thể … có thể … đã bị mang đi rồi …”
“Diệp đại ca, anh đừng tìm nữa, em mua đền anh một cái khác có được không?”
“Diệp đại ca ….”
Bới tung đống rác lên, cuối cùng vẫn không tìm được, Diệp Anh Chương không thể làm gì khác, đành phải bỏ cuộc.
Tưởng Chính Tuyền vội chạy sát theo anh: “Diệp đại ca, anh đừng tức giận nữa có được không?”
Diệp Anh Chương quay về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ lại một lần nữa, khuôn
mặt lúc này đã hòa hoãn hơn, lạnh nhạt nói với cô: “Tuyền tuyền, em về
nhà trước đi, anh phải đến đơn vị .”
Diệp đại ca rõ ràng là đang tức giận. Nhưng vì sao anh lại tức giận chứ? Cô
vất vả cả buổi chiều để làm bánh ngọt. Đầu ngón tay còn bị một vết bỏng
hồng hồng, cô cũng không quan tâm, không ngừng thúc giục bác Từ chạy xe
nhanh một chút, một lòng một dạ mang đến đây để anh thưởng thức những
chiếc bánh nóng hổi, thơm ngào ngạt.
Chẳng lẽ là vì sợi dây đeo tay cũ kĩ bẩn thỉu kia sao?
Tưởng Chính Tuyền cắn cắn môi dưới, ủy khuất nói: “Diệp đại ca, em không phải là cố ý. Em thấy sợi dây đó đã cũ lắm rồi, mấy sợi dây cũng đã gần đứt, lại bị vứt trên mặt đất, em cứ tưởng rằng anh không cần nữa …”
Diệp Anh Chương nhắm mắt, giống như đang cố chịu đựng điều gì đó, một lúc
lâu sau giọng điệu mới nhẹ nhàng một chút: “Xin lỗi, Tuyền Tuyền, là vì
mấy ngày nay anh quá mệt mỏi, cảm xúc không ổn định. Em hãy để cho anh
vài ngày để bình tĩnh. Hôm nay em cứ về trước đi.”
Bình tĩnh một chút, không phải những người yêu nhau khi chia tay đều dành tặng nhau những lời nói ngọt ngào sao?
Đôi mắt Tưởng Chính Tuyền long lanh dường như đã mờ hơi nước. Cô túm nhẹ
tay áo anh, vừa lúng túng vừa kích động giống như một chú nai con: “Bình tĩnh? Tại sao phải bình tĩnh một chút chứ? Diệp đại ca, em thật sự
không phải cố ý? Em sẽ tìm lại sợi dây đeo tay đó được không, em nhất
định sẽ tìm thấy nó.”
Diệp Anh Chương thở dài: “Không cần, anh tìm khắp nơi rồi, tìm không thấy,
cuối cùng vẫn tìm không thấy.” Thanh âm của anh nhẹ nhàng, nhưng lại như chứa đựng một chút đau đớn và cô đơn. Tưởng Chính Tuyền không rõ anh
rốt cuộc làm sao lại như vậy?
“Không đâu, sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được … Em sẽ sai người đi tìm …”
Diệp Anh Chương dừng lại một chút, giọng điệu đã dịu đi nhiều: “Thực xin
lỗi, Tuyền Tuyền. Chuyện này vốn không liên quan đến em. Đi thôi, anh
đến lúc phải tới đơn vị rồi.” Nói dứt lời, anh vội bước đi, cũng không
hề quay đầu lại.
Tưởng Chính Tuyền sợ hãi đi ở sau lưng anh mà gọi lớn: “Diệp đại ca …. Anh
thật sự không giận em chứ?” Diệp Anh Chương xoay người, nghiêm mặt nói:
“Tuyền Tuyền, anh không giận em. Mấy ngày nay trong cục có vụ án giết
người, mọi người đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, anh phải đến đơn vị để hỗ trợ. Em mau về nhà đi.”
Tuy ngữ khí của Diệp Anh Chương vô cùng bình thường, nhưng nét mặt lại lộ
rõ vẻ nghiêm khắc. Tưởng Chính Tuyền không biết phải làm thế nào cho
đúng, chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng lưng của anh dần
dần đi xa.
Lúc đi đổ rác, rác rưởi nhiều chất thành đống, giờ chỉ còn phân nửa, rõ
ràng là vừa bị xe mang đi rồi. Nhưng Tưởng Chính Tuyền vẫn chưa từ bỏ ý
định, ở dưới lầu phòng ở của Diệp Anh Chương, vừa bịt mũi vừa cố gắng
bới tung đống rác một hồi lâu.
Chẳng qua cũng chỉ là một sợi dây nhỏ chẳng đáng tiền, vừa bẩn vừa cũ, cho dù rơi trên đường cũng không có ai thèm cúi lưng xuống nhặt, đem đưa cho
tên ăn mày không chừng còn bị anh ghét bỏ, lại có thể khiến Diệp đại ca
túc giận đến như vậy sao? Tưởng Chính Tuyền lăn qua lăn lại cố gắng lục
lọi đống rác, hai tay này dù có rửa cả trăm lần cũng không sạch, trên
người dường như còn bị nhiễm một thứ mùi đậu hũ thối khiến cô không thể
nào chịu đựng được.
Tuy rằng đã quen với chuyện thỉnh thoảng Diệp Anh Chương vẫn lạnh nhạt đối
xử với cô, nhưng ngày hôm nay Tưởng Chính Tuyền thật sự không hiểu mình
đã làm sao điều gì lại khiến anh phải tức giận đến như vậy. Trong lòng
cô vừa chua sót lại vừa tủi thân, mặc kệ chân đang đi một đôi giày cao
gót thật cao, một mình cô bước đi không mục đích một đoạn đường thật
dài.
Giày cao gót cọ vào da chân làm cô đau đớn. Trong lòng cô cũng đang phát đau như vậy. Cô ngây ngốc, nhất thời cũng không cảm giác được rốt cục là ở
nơi nào đau hơn. Chính là