
luận văn được thông qua, gánh nặng trên người rốt
cục đã không có, Tô Nhan cảm giác rất thoải mái. Nhưng là ngay sau đó, chuyện
tìm việc lại ở trước mặt, so với bảo vệ luận văn còn nghiêm trọng hơn mấy trăm
vạn lần. Đối với loại sự tình này, cô là ở thành phố H tìm, hay là về nhà
tìm?
Bất quá Tô Nhan không rối rắm bao lâu, ngay buổi đêm khi bảo vệ
luận văn chấm dứt, Tô Nhan liền nhận được điện thoại của Tô đại nương. Hai vị Tô
gia ra lệnh cưỡng chế Tô Nhan mau chóng về nhà, nói cái gì mà người nhà đã an
bài cho cô một vị trí công tác tốt. Tắt điện thoại, Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân
ngồi bên người đang trả lời thư, rối rắm không biết như thế nào nói với hắn mới
tốt.
"A Quân, em muốn về nhà." Tô Nhan ngồi xổm trên ghế, mặt hướng
Hứa Triết Quân rồi nói.
Hứa Triết Quân tay đang đánh chữ, ngừng tay quay đầu hỏi, "Hai
bác muốn em trở về sao? Tìm việc à?"
Tô Nhan gật gật đầu, "Vâng, bọn họ nói đã nhờ người giúp em an
bài công việc tốt."
Hứa Triết Quân hé miệng cười, "Đó không phải tốt lắm sao? Tính
khi nào thì trở về?"
"Nếu không có gì thì cuối tuần này?" Tô Nhan oai đầu, lấy chủ ý
không chắc lắm.
"Thứ Sáu đi, anh đưa em trở về." Hứa Triết Quân vỗ vỗ đầu cô,
thay cô quyết định.
"Anh đưa em trở về?" Tô Nhan trừng mắt nhìn rồi hỏi, "Chúng ta
đây là ngồi ô tô hay là xe lửa?"
"Thứ Năm anh đi mua xe, đến lúc đó lái xe trở
về."
Tô Nhan sửng sốt một chút, "A... Anh mua xe ?"
"Vâng, không có xe rất không tiện nên sẽ mua." Hứa Triết Quân
đứng dậy, rót cốc nước.
Thấy Tô Nhan vẫn là ngây ngốc hồ đồ ngồi xổm trên ghế, thoạt nhìn
như là ở đó tự hỏi vấn đề gì. Nhưng là Hứa Triết Quân rất rõ ràng, nha đầu kia
thuần túy là thất thần. Hứa Triết Quân xoa bóp hai má của cô, cầm cốc nước trong
tay đưa cho cô rồi nóim "A Nhan, mang anh về nhà đi."
"Phốc ——" Tô Nhan vừa mới uống ngụm nước vào miệng nháy mắt phun
tới.
"Khụ, khụ khụ, anh nói cái gì?" Tô Nhan có chút không thể tin
được lỗ tai mình, một bên vỗ ngực cho thuận khí, một bên hỏi. Nhanh chút, nhanh
chút nói cho cô, đều là cô nghe nhầm, kỳ thật cái gì cũng chưa phát
sinh.
"Anh nói, mang ang về nhà đi." Hứa Triết Quân nhếch khóe môi, lại
lặp lại một lần lời mình nói vừa rồi.
Lần này Tô Nhan xác định chính mình không có nghe lầm rồi, Hứa
Triết Quân thật muốn cô dẫn hắn về nhà. Tay chân luống cuống lau khô nước còn
đọng trên người, Tô Nhan có chút không biết nói như thế nào mới tốt, cả buổi mới
nghẹn ra một câu, "Có thể hay không, quá nhanh?"
"Nhanh sao?" Lông mi của Hứa Triết Quân một bên nhíu lại, cười
tủm tỉm nhìn Tô Nhan, "Anh cảm thấy một chút cũng không
nhanh."
"Nhưng là em cảm thấy quá nhanh!" Tô Nhan không hề nghĩ ngợi, ý
nghĩ trong lòng thốt ra.
Vì thế, cô phát hiện người đàn ông trước mặt càng cười càng ôn
nhu, ánh mắt nheo lại càng hàm chứa ý cười ôn nhu. Nhưng là đối với Tô Nhan
thoạt nhìn, có cảm giác tất cả lông tơ trên người đã dựng lên hết. Càng ôn nhu
càng đáng sợ...
"Khụ, ý của em là..." Tô Nhan nghĩ nghĩ, lập tức tìm cho mình một
lý do tốt lắm, "Anh như vậy đột nhiên tới nhà em, cha mẹ em còn không chuẩn bị
tâm lý, quá nhanh. Anh nói bọn họ tuổi cũng lớn, như thế nào cũng phải cho bọn
họ điểm chuẩn bị tâm lý không phải sao? Đột nhiên tới như vậy, không tốt lắm
đâu..."
"Không sao." Hứa Triết Quân cười khẽ, đối lý do này hoàn toàn lơ
đễnh, "Em ngày mai gọi điện về, thông báo cho bọn họ một tiếng, cho bọn họ thời
gian chuẩn bị tâm lý thì tốt rồi? Dù sao, sớm hay muộn đều phải đi
mà."
Hứa Triết Quân giống như đang đối đã với sủng vật, đưa tay vỗ vỗ
đỉnh đầu Tô Nhan rồi nói, "A Nhan, phải ngoan."
Không mang theo anh như vậy... Tô Nhan khóc không ra nước mắt
nhìn Hứa Triết Quân đứng trước mặt mình, đây không phải là mệnh cô sắp tàn rồi
sao?
"Cứ quyết định như vậy đi, tốt lắm đi tắm rửa rồi đi ngủ. Ngày
mai tìm thời gian gọi điện về cho bác gái, để bà chuẩn bị tâm lý." Hứa Triết
Quân trực tiếp đem Tô Nhan từ ghế đứng lên, giải quyết dứt
khoát.
"Mẹ, cái kia..." Tô Nhan ngồi trên sô pha ở thư phòng, híp mắt
nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, thật sự không biết chuyện này như thế nào
mở miệng mới tốt. Chẳng lẽ nói thẳng?
Tô đại nương một tay cầm di động, một tay lau ngăn tủ, thấy Tô
Nhan nói một nửa lại không nói gì nữa, nhanh thúc giục nói, "Rốt cuộc chuyện gì?
Muốn nói cũng nói đi, mẹ còn muốn quét tước rồi làm vệ sinh
nữa!"
Tô Nhan trầm mặc. Mẫu thân đại nhân, quét tước rồi làm vệ sinh có
trọng yếu bằng con gái sao?
"Cái kia, mẫu thân đại nhân yêu quý, thứ Sáu con sẽ trở về, lần
này trở về..." Tô Nhan cắn chặt răng, nghẹn một hơi nói, "Con muốn mang một
người cùng trở về."
Động tác Tô đại nương lau ngăn tủ ngừng lại, đem khăn lau ném tới
một bên rồi hỏi, "Bạn trai sao?"
"Vâng..." Tô Nhan lên tiếng, nắm tóc, "Chính là cái người đã đi
nước Mỹ kia, anh ấy đã trở lại."
"Uh, đều đã ba năm nhưng như thế nào lại là hắn? Mẹ còn tưởng
rằng hai người các ngươi đã sớm chia tay." Tô đại nương trêu chọc nói, "Xem ra
con gái của mẹ vẫn là thực chung tình thôi, điểm ấy thật ra rất giống
m