
va mạnh với vật cứng nên bị rạn xương, phải điều
trị nghỉ ngời một tuần ở nhà mới mau lành bệnh. Ông ấy còn bảo anh không được làm bất cứ hoạt động nào dù là rất nhỏ trong thời gian này kẻo ảnh hưởng vè sau. Đây là kết quả, em xem đi”
Hải Lam cầm tờ giấy anh đưa mà chăm chú đọc “nghiêm trọng như vậy sao?”
“uhm. Rất nghiêm trọng là đằng khác”
“xin lỗi….”Hải Lam cảm thấy áy láy khi anh bị thương. Dù gì cô cũng có phần trách nhiệm.
“Đồ ngốc. xin lỗi gì chứ……….anh không sao…”
“thế này còn bảo không sao”
“hì”
“anh đói chưa. Em đưa anh đi ăn”
“uhm đói lắm rồi”
“vậy đi thôi”
Sau khi bị bảo vệ không một chút thương tình lôi ra
ngoài, Phùng Lập Nguyên vẫn như cũ mà la hét không thôi. Mãi đến khi đội giữ gìn trật tự đường phố đến bắt anh ta vì tội gây rối nơi công cộng
thì bình yên mới trở lại nhà hàng.
Từ cục cảnh sát đi ra, Phùng Lập Nguyên như kẻ tâm thần bước những bước
chân vô định trên vỉa hè mặc bao ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn vào hắn, Đáng ra ngày hôm này phải là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời hắn thì giờ nó lại là ngày tăm tối nhất trong suốt 26 năm hắn sống trên thế giới này. Mọi
ước mơ, mọi dự tính, khát vọng đổi đời bỗng chốc tan thành mây khói. Hắn lại tìm đến rượu để giải sầu, vì giờ chỉ có rượu mới giúp hắn quên đi
sự đau đớn nhục nhã kia, mới giúp hắn không cầm lấy dao mà đâm chết một
ai đó.
...............
Kể từ hôm Minh Phong biết được sự thật Phùng Lập Nguyên là con trai bà
Như Ý dường như bà bị cấm cung không giám đến gặp con. Bà rất sợ Minh
Phong sẽ nói hết tất cả những việc bà làm cho ông Minh Long.
Một Ngày bà không được nhìn thấy còn thì lòng nóng ran như lửa đốt.
Không lúc nào là bà không nghĩ cho con, không biết giờ này nó đang làm
gì, không biết nó có dậy đúng giờ để đi làm không....có quá nhiều cái
không biết làm bà không thể chịu đựng hơn được nữa mà đi đến gặp con
mình xem nó thế nao.
................
Cùng lúc đó, tại nhà hàng ăn
“sao anh không ăn ? Chẳng phải vừa nãy kêu đói lắm mà” Hải Lam đang say
xưa giải quyết suất ăn của mình thì thấy Minh Phong cứ nhìn cô chằm chằm không chịu động đũa.
“Em ăn ngon thật đấy? Tay anh thế này thì làm sao mà ăn được chứ” Minh
Phong giơ cánh tay phải lên cho cô xem, còn làm bộ nhăn nhó.
“sít………….” Cô xì ra một cái, nhìn anh một lúc rồi cầm thìa xúc một miếng cơm đưa trước mặt anh “há mồm”
“a” anh như một cậu bé bốn tuổi rất vâng lời bảo mẫu. Ngày hôm nay xem
ra anh thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm. Vừa làm cho tình địch bại trận thảm hại, lại vừa được người đẹp ngồi đây bón cơm cho ăn….nghĩ đến đó mà Minh Phong tự nhiên cười phì ra như thằng ngố….
“còn cười nữa, em sẽ để anh nhịn đói đấy” Hải Lam gầm nhỏ lên
“tại anh hạnh phúc quá thôi. Haha”
“cho xin đi”
“anh nói thật”
Hải Lam nguýt “yêu” anh một cái, cô không thèm cãi lý với anh, vì chẳng bao giờ cô thắng nổi được anh .
“Ăn xong anh tự bắt taxi về nhé. Tay anh đang bị thương thì đừng nên lái xe. Tối nay em có hẹn với bạn không thể dẫn anh về được” Hải Lam vừa
đút cơm cho anh vừa trình bày lý do với “ông xã”. Nhìn cánh tay anh bị
thương cô đã định sẽ đưa anh về nhà, sợ anh lái xe sẽ không an toàn, rất nguy hiểm. Nhưng tối nay cô chót có hẹn đến nhà Bảo Yến làm báo cáo nên không thể hoãn được.
“em hẹn ai? Là đàn ông hay đàn bà? Em định vô trách nhiệm mà bỏ rơi anh
về một mình sao? Nhỡ đang đi đường gặp kẻ xấu mà tay anh lại đau thế này thì ai cứu anh ?” Minh Phong tránh thìa cơm cô chuẩn bị đưa lên mồm lý
sự cùn. Cô không phải là lại chạy đến bên Phùng Lập Nguyên đấy chứ. Anh
mất bao nhiêu công sức mới giữ được cô, làm sao có thể dễ dàng mà để
tuột như vậy được….
“Doãn….. Minh……… Phong, anh nói có lý một chút được không? Em đến nhà
Bảo Yến để làm chuyên đề báo cáo. Sang tuần đã phải nộp rồi…..em không
thể không đi. Anh tự về đi. Mà trông anh “ghớm” thế kia ai mà bắt nạt
được anh ??? Có mà anh bắt nạt người ta thì đúng hơn đấy.hừ” thât không
thể nhịn hơn được nữa cái tính "nhà tư bản độc quyên" của anh.Chưa lấy
nhau mà anh đã quản cô sát sao như vậy? Thử hỏi lấy rồi còn quản chặt
đến mức nào nữa đây. Định nhốt cô cả ngày trong nhà chắc. Cô gặp ai, làm cái gì thì có liên quan gì đến anh ? Anh và cô có yêu nhau đâu mà cứ
phải tỏ vẻ quan tâm đối phương một cách thái quá làm gì?
“Không….em phải dẫn anh về. Em nói đến nhà Bảo Yến sao? Được , anh sẽ đi cùng em đến đó, sau đó chúng ta cùng về” ý trí anh rất kiên định, bão
lớn cũng đừng hỏng mà lay đổ nó.
“Doãn Minh Phong, anh quá quắt lắm rồi đấy” Hải Lam đập cái thìa ăn cơm
rầm một cái xuống bàn tức giận trừng mắt lên với anh. Thật hết chịu
nổi....Nếu không phải tay anh đang bị thường thì cô thề sẽ không nhân
nhượng mà bóp nát cái đầu anh ra xem bên trong chứa thứ gì mà ngang hết
biết.
“đành chịu vậy, tính anh vốn thế, em nên biết điều mà nghe lời một chút” mặt anh vẫn tỉnh bơ trước sự tức giận của cô
“hừ………..” Hải Lam chỉ còn biết gầm gừ mà nén cơn giận.
................
Đứng trước cửa nhà Phùng Lập Nguyên, nhìn qua khe cửa sổ vào trong thấy
tối đen như mực khiến bà Như Ý tưởng con tr