
thôi” nhắc đên anh Hải Lam lại cảm giác tim mình đau đớn
Kính Thiên bất đắc dĩ thở nhẹ một cái “Được, nếu em đã quyết làm thế anh sẽ giúp”
“cảm ơn anh. Nhưng anh hãy giữ bí mật chuyện này giúp em. Kể cả An An, em không muốn ai biết, ngoại trừ anh”
Kính Thiên đồng cảm nhìn cô, anh gật đầu “ừ. Anh biết rồi. anh sẽ không nói với bất kỳ ai, em mau năm xuống nghỉ ngơi đi”
"vâng"
Ngày hôm sau, mãi đến chập tối An An
mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài mê man . Đầu cô hãy còn ong ong khó
chịu vô cùng, dường như cô bé không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra
với mình . Cô gắng gượng ngồi dậy, quét cái nhìn 360 độ nhìn quanh căn
phòng toàn một màu trắng tinh. Ngay cả quần áo trên người An An cũng là một màu trắng khiến cô cứ ngơ ngác mãi….
“cô bé, em tỉnh rồi sao?” cô y tá bước vào phòng An An , dáng vẻ điềm đạm đáng yêu , thân thiện hỏi thăm
Đôi mắt An An khẽ nhăn nhìn y tá “Chị y tá…..sao em lại nằm ở đây?”
“em gái, em quên rồi sao? Hôm qua em đã ngất đi khi biết chị gái em sảy
thai !!!” y tá trước sau như một, giọng rất nhỏ nhẹ , lại tiếp “ Giờ
em cảm thấy thế nào rồi , đã đỡ nhiều chưa ?”
“dạ, cảm ơn chị, giờ em khỏe rồi ạ .” An An lễ phép nói. Rồi cô sực nhớ
ra mọi chuyện, chẳng nói chẳng rằng liền vung chăn bước xuống giường.
“em làm gì vậy ?” Y tá nhìn An An hành động khác thường, tò mò hỏi
An An vội vội vàng vàng đi lại giầy “ chị y tá, chị em…chị ấy sao rồi ạ? Chị đừng nói gì với chị ấy chuyện sảy thai nhé !!! Em xin chị đấy , chị Lam mà biết chắc sẽ không chịu nổi cú sốc này mất ”
“ ủa, em không biết gì sao ? Sáng nay, chị gái em đã xin ra viện rồi mà !!!” Y tá nhẹ nhàng nói , giọng cô ấy cực trầm ổn , chẳng có vẻ gì là
khẩn trương thay cho đối phương.
“gì cơ ? chị nói chị Lam đã ra viện? Nhưng hôm qua chị ấy vừa mới…. sao
có thể….” Vẻ mặt An An đầy kích động, giọng nói như rống lớn lên….
Y tá đang định nói điều gì đó với An An vừa hay Hứa Kính Thiên bước vào ….
“An An, em tỉnh rồi ư? Thân thể cảm thấy thế nào ? Có thể cùng anh sang
phòng bên thăm Hải Lam ngay bây giờ chứ?” ánh mắt Kính Thiên dành cho An An rất tình cảm và ấm áp, anh mở miệng trước
“Kính Thiên, anh…anh cũng chưa biết gì sao? Chị Lam….chị ấy đã ra khỏi
viện !!! ” An An chạy ngay đến bên Kính Thiên, nắm chặt lấy hai bàn tay anh, khóe mắt đầy lệ , không chút che dấu nỗi hoảng loạn trong lòng.
“sao? Hải Lam rời viện??? Sao có thể như vậy ?” nhìn An An hoảng hốt ,
Kính Thiên vờ lộ ra cảm giác lo âu như thể anh vừa bị người ta dùng
đinh khoan thẳng vào hai lỗ tai vậy.
An An mếu máo, đôi môi đỏ mọng run run “ huhu…em không biết, là chị y tá nói với em . Anh Kính Thiên, anh mau tìm chị Lam đi, chị ấy vừa sảy
thai, sao có thể đi một mình được. hức hức…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào cô bé , em khóc sẽ làm anh rối lên đấy. Có thể Hải Lam xin về nhà nghỉ ngơi thì sao?? Dù gì ở nhà cô ấy cũng có bác
sỹ tư, như vậy sẽ tiện hơn nhiều” bàn tay thon dài ấm áp của anh bao
trùm bàn tay nhỏ bé của cô.
Ánh mắt trống rỗng của An An bởi vì câu nói này của Kính Thiên mà như
được thắp sáng lên “a….sao em lại không nghĩ tới nhỉ. Anh Kính Thiên,
anh thật thông minh ” . Con bé ôm trầm lấy Kính Thiên mà reo lên.
“haha….làm gì vậy? ở đây còn có người khác đó nha ” Kính Thiên ôm lấy
cô, đôi môi ghé sát tai cô trêu đùa, nở ra nụ cười ngọt ngào….
Sắc mặt An An đỏ bừng , xấu hổ không thôi. Mặt cô úp chặt vào lồng ngực
vãm vỡ của Kính Thiên cứ thế lén trộm nhìn cô y tá đang cười hai người
họ , xong An An cũng không vì điều đó mà chịu buông Kính Thiên ra.
“anh đi cùng em đến nhà chị Lam nhé !!! Mà …em phải nói chuyện này với
anh Phong trước đã, chắc anh ấy chưa biết. Anh ấy hẳn sẽ không chịu được tin này mất” An An kéo lấy cánh tay Kính Thiên lôi ra khỏi phòng bệnh
cùng cô
Nhưng Kính Thiên lại “lười biếng” chẳng biết nghe lời mà hợp tác cùng
cô, anh khó khăn nói “An An, hôm nay anh không đi cùng em được”
“sao vậy? Anh bận à? Không sao, nếu anh bận vậy thì em sẽ đợi anh giải
quyết xong mọi việc rồi chúng mình cùng đến thăm chị Lam cũng chưa muộn. Dù sao ở nhà còn có anh Phong chăm sóc chị dâu mà” An An như nai con
ngơ ngác nhìn lại anh. Dạo gần đây, cô bé lúc nào cũng ở bên Kính Thiên, mưa rầm ướt áo , cô đã thầm cảm mến “ông chú già” này từ lúc nào không
biết. Tuy anh ngoài miệng luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm nghị xong tiếp
xúc lâu ngày An An lại thấy Kính Thiên là một con người rất mực tốt tính và chính trực. Vì thế mà cô bé đã chủ động đổi cách xưng hô làm Kinh
Thiên được bữa ôm bụng cười nghiêng ngả mà trêu ghẹo lại. An An nhiều
lần tự vấn lòng mình, có lẽ cô đã yêu anh mất rồi.
Đôi mắt Kính Thiên sâu thăm thẳm như đáy đại dương xanh nuốt trọn thân
hình nhỏ bé của An An, lần đầu tiên anh chủ động ôm cô vào lòng, thật
chặt…chặt đến nỗi An An nằm trong lòng anh phải khẽ kêu nhỏ một tiếng.
Nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn nữa như thể anh sợ sắp mất cô đến nơi
ấy……
“anh sao vậy, Kính Thiên ?” An An bị anh ôm chặt quá nên cứ ngọ nguậy
hết trái rồi đến phải, không lén nổi sự hiếu kì, bèn lên tiếng
“đừng cử động , e