Old school Easter eggs.
Yêu Em Thật Xui Xẻo Tập 2

Yêu Em Thật Xui Xẻo Tập 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 10.00/10/421 lượt.

ác mang lên núi, lại nói là mời người tiêu trừ

nghiệp chướng rồi mới có thể về với gia đình. Cô còn muốn cùng nhóm với đám

người này không? Nhưng mà, bạn trai của tôi dẫu sao cũng không thể để các người

khinh nhờn, cậu ấy vẫn có thể coi là còn cứu được.”

Khắc cha, khắc mẹ… luận điệu này khá quen thuộc, cô

nghe những lời nói của Nguyễn Ly, đôi mày nhíu lại, càng lúc càng sâu, dần dần

nhớ ra chuyện gì đó…

“Cứ coi như ‘Hồ Thuyết’ là bố của tôi, tôi cũng chẳng

thân thiết gì với ông ta. Tôi không biết ông ta đã làm những chuyện tồi tệ gì

với cha con các cậu, đại khái nói cha cậu khắc vợ, nói cậu khắc mẹ, sau đó

khiến gia đình cậu li tán. Xong chuyện, ông ta phủi mông bỏ đi, những chuyện

thất đức như thế, chẳng có gì bất ngờ cả!”

Lần đầu tiên gặp mặt, cô đang ở trong hiệu sách đã hét

lên như vậy với Phạn Đoàn.

“Mẹ em vẫn còn sống rất khỏe mạnh, chị đừng nguyền rủa

bà ấy nhé, lần này em xuống núi chính là để tìm người nhà của bà ấy.”ư

Cậu ta cười đáp lại, mắt còn chớp chớp với cô.

“Phạn Đoànvốn mang họ ‘Nguyễn’ không?”

“Nhuyễn[2'>? Sao con có thể họ Nhuyễn được, vậy chẳng

phải thành Nhuyễn Phạn Đoàn[3'> sao, hehe.”

Phạn Đoàn và bố của cô vô tình đã đối thoại với nhau

hai câu này, lúc đó cô nghe cảm thấy có chút hồ đồ, nhưng vào giờ phút này, cô

đột nhiên hiểu ra điều gì…

“Bệnh viện nào!” Cô nhảy dựng lên khỏi sô pha, “phập”

một tiếng, cắn môi, rít ra mấy chữ từ kẽ răng.

“Hả? Cô làm gì mà đột nhiên trông như muốn giết người

vậy?” Nguyễn Ly chẳng thèm để ý, xua xua tay: “Muốn đến nhà tôi giúp thằng nhỏ

đó đòi lại chính nghĩa hay sao? Làm vậy liệu có được không, đã cho đi nhiều năm

như vậy rồi, ai còn nhớ đến nó chứ. Nó là điều tối kị trong nhà tôi, ở nhà

không ai được tùy tiện nhắc đến, nếu không chắc chắn sẽ bị bố tôi mắng chết”.

“Tôi hỏi cô là bệnh viện nào!”

“… Cô… làm gì vậy???”

“Ai muốn quản chuyện vớ vẩn nhà cô chứ, tôi muốn đến

đưa Phạn Đoàn về, chẳng hiểu gì cả!”

“… Chính là… tầng chín… chín khu Điều trị, bệnh viện

Số Ba thành phố…” Nguyễn Ly dường như bị thứ âm lượng vừa đột nhiên tăng cao

của cô hù dọa, ngây ra, liền đem địa chỉ kia báo cáo rõ ràng đầy đủ.

Cô nghe xong liền xỏ giày, hất cửa mà đi ra ngoài,

chẳng buồn để ý rằng Nguyễn Ly vẫn còn ở trong nhà mình.

Hóa ra là như vậy. Cô luôn cảm thấy rất kì lạ. Vì sao

với tính cách lạnh băng, sư thúc đại nhân lại vẫn quan tâm đến mấy chuyện rỗi

hơi của cô; vì sao với cái đạo hạnh chẳng thèm nhìn người đến một cái, anh vẫn

đối với cô vẫn phải “lau mắt mà nhìn” như vậy. Cứ luôn phải để ý tới cô, cái kẻ

trên núi đã nấp trong đám cỏ, nhìn trộm anh tắm, cái kẻ đối xử với anh hoàn

toàn chẳng ra làm sao, cái kẻ coi anh là “phiền phức”, cái kẻ lúc nào cũng mong

anh xui xẻo? Đã vậy, anh lại còn muốn thay cô rời đổi số mệnh nữa?

Xé bỏ cái khế ước vớ vẩn của cô, cười nhạo cái mê tín

cổ hủ của cô, anh làm vậy để cho ai xem chứ? Vì muốn vứt bỏ cái gọi là số mệnh,

anh đ không chịu làm kẻ xui xẻo, không muốn phối hợp với cô, không muốn hiểu

những sở thích của cô. Hay là vì anh không để ý, anh đã không để ý cô nhìn anh

như thế nào. Thực ra mục đích của anh rất đơn giản, chỉ là anh muốn bảo cho

“con trai” của anh, xem cái chuyện cực ngu ngốc này thì liền biết rằng, số mệnh

là cái thứ không thể tin tưởng được, đó chỉ là cái rắm thối mà thôi!

Hay cho một sự giáo dục sâu sắc, hay cho một tình yêu

thương sâu đậm, dám đem cô ra làm tài liệu giáo dục phản diện. Hóa ra, không

phải chỉ có cô đang trêu đùa anh, hai người bọn họ, kẻ tám lạng người nửa

cân,nhiều nhất cũng chỉ là trêu đùa nhau mà thôi.

Vậy cô sao còn phải dằn vặt áy náy trong lòng rồi lại

phải hối lỗi làm gì, sao phải vì sự ảo tưởng của mình mà vội chạy đi tìm thằng

nhóc đó, sao lại phải chạy đến cái bệnh viện kia làm gì. Cô nên rất tức giận

mới phải, nên ích kỉ mà đóng cửa lại, chuyện của hai bố con bọn họ, một chút

xíu cũng chẳng có quan hệ gì với cô. Cô chính là thích ôm cái số mệnh thối nát

của mình mà sống cả đời đấy, ai cần anh đến quản chuyện rỗi hơi chứ. Anh muốn

dạy dỗ con anh, thì cứ tìm ai đó giúp anh là được. Đúng rồi, tìm luôn cái cô

gái biết ba chữ “Hạ Thiên Lưu” kia đi, cô ta là tài liệu chính diện, không phải

là tốt hơn rất nhiều so với cái tài liệu phản diện không hợp tác là cô đây sao?

Thích?

Bánh rán?

Toàn bộ đều đem ném hết vào thùng rác đi, kĩ năng diễn

kịch tồi tệ của anh, ai muốn tin anh chứ!

Cô chỉ cảm thấy rất áy náy mà thôi, chắc chắn là những

lời nói rắm thối của ông bố kia đã hại Phạn Đoàn, cho nên, cô tới bệnh viên,

đưa thằng nhóc về nhà, vậy thôi!

[1'> PS: photoshop

[2'> Nhuyễn: nghĩa là mềm, trong tiếng Trung từ này

đồng âm đọc với họ Nguyễn.

[3'> Cơm nắm nát



“Bố em đúng là một ông bố tốt!”

***

Lần đầu tiên Hồ Bất Động phải hối hận vì đã đem bán

chiếc xe cà tàng của mình đi, là khi cô đang trên đường đến bệnh viện Số Ba

thành phố. Đúng vào lúc cao điểm của giờ tan tầm, dòng xe hơi nối nhau dài như

cả con rồng vậy. Trên xe bus, cô không tìm được chỗ ngồi, đành đứng ở giữa,

không dựa được vào cửa chính, cũng chẳ