
ới chỉ để hở có nửa
phần trang phục, chỉ lộ ra một vòm ngực trắng như ngọc cho cô nhìn. Mức độ hở
hang của anh rõ ràng chưa đủ. Cô đang muốn khua khoắng chân tay, lột trần anh
ra sạch sẽ, lại bị anh ép lên chiếc ghế sô pha mềm mại một lần nữa. Anh nâng
lưng cô lên, cắn giữ bả vai cô, thẳng người tiến vào cô, nghiêng mặt nhìn biểu
hiện cắn môi thầm chịu đựng của cô, dựng cô dậy khỏi sô pha, lại khiến cho cơ
thể cô thả tuột lên người anh.
Tiếng rên rỉ kìm nén của cô thoát ra, lởn vởn bên tai
anh. Tiếng rên rỉ kia không thể coi là âm thanh, cái thứ ồn ào bên tai đó,
khiến anh phải quay mặt lại, cọ cọ vào cái miệng đang rất vất vả của cô. Cánh
tay giữ trên cổ anh bởi vì nụ hôn mới tới mà càng tóm chặt hơn. Tiếng rên rỉ
kia bị vỡ vụn, bay vào tai anh, khiến cho động tác của anh mỗi lúc một sâu hơn.
Tiếng rên rỉ lại càng lớn hơn, cô không thể không thấp người xuống, cắn lấy cái
bả vai trắng như ngọc của anh.
Tay của anh lại lần nữa giữ chặt lấy gáy cô, không cho
cô được tự do hành động. Dung túng cho mấy chiếc răng nhỏ trắng đang cắm sâu
trên bả vài, anh chỉ quay môi lại, đùa nghịch vành tai cô, phát ra mấy tiếng
“hừ” buồn bã không rõ ý nghĩa. Động tác nhỏ nhặt này, không ngờ lại khiến tiếng
rên rỉ của cô biến thành tiếng khóc. Cuối cùng, chỉ còn lại rất nhiều những sợi
lông mềm mượt dính trên người anh.
Khi Hạ Thiên Lưu đầu đau như búa bổ, tỉnh dậy khỏi sô
pha, phát hiện ra trên người mình chỉ đắp một chiếc chăn, áo sơ mi hào phóng
phanh rộng ra như váy, xung quanh quần áo bị vứt thành một đông bừa bộn, chiếc
sô-pha bị chà đạp không thương tiếc, có chút biến dạng. Trước tất cả chứng tích
còn sót lại, đang chình ình trước mặt, anh khẳng định được việc vừa xảy ra,
nhưng cái người cùng "làm" với anh kia, sao lại không cánh mà bay
rổi.
Giống như bình thường, khi vừa tỉnh ngủ, anh sẽ mất
rất lâu mới có thể tỉnh táo lại. Bây giờ cũng thế, anh ngồi trên sô-pha ngây ra
một hồi lâu, lúc này mới khẳng định được, mình chắc chắn là bị người con gái
vừa mới "làm xong" vứt bỏ rồi. Chiếc áo sơ mi sau khi ướt sũng mồ hôi
lại được gió hong khô, nhăn nhúm lại, đáng thương treo trên người, anh ngồi dậy
đi vào phòng tắm. Dấu vết để lại cho thấy phòng tắm rõ ràng đã bị dùng qua. Mấy
sợi tóc không dài, không ngắn của cô không chui được vào đường thoát nước, còn
sót lại trên sàn, lại lần nữa nhắc nhở anh, anh thực sự đã bị vứt bỏ rồi.
"Anh đoán xem cô ấy có chia tay với anh không? Dù
gì, sống với anh chắc chắn rất vô vị."
Câu nói chối tai của Huỳnh Nhất Nhị khiến anh cau mày
lại, cũng là câu nói này đã khiến anh phải điều chỉnh thời gian biểu. Chỉ cần
không đụng mặt anh, cô sẽ không có cơ hội để nói với anh, anh và ngọn núi kia
đều vô vị, khiến cô không muốn chịu đựng nữa.
Anh rõ ràng không phân biệt được, cô chính xác là ghét
bỏ anh, hay là ghét bỏ cuộc sống của anh, càng không biết, rốt cục thì cô tức
giận cái gì. Anh thực sự rất ghét cái khẩu khí của đám người trong thế giới của
cô, mấy kiểu câu như "không hợp được, đừng nên miễn cưỡng, hãy duy trì
khoảng cách", thật là vớ vẩn.
Mọi thứ cảm giác khi mới tỉnh dậy của anh đột nhiên
biên mất trong thoáng chốc, anh đang muốn mở vòi nước, thì nghe thấy tiêng
chuông điện thoại truyền đến từ phòng khách. Tiếng chuông điện thoại bàn này
dường như chưa từng vang lên làm phiền đến sự yên tĩnh của anh. Anh mím môi, ra
khỏi phòng tắm, nhận điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đên một giọng nói hoàn
toàn xa lạ.
"A lô! Xin hỏi, có phải Hồ Bất Động không
ạ?"
Anh im lặng một lát, suy xét cái giọng đàn ông xa lạ
này, nhướn mày lên, "Ai?".
"À, là thế n
y, tôi là chủ nhiệm lớp của bạn Hồ."
"Chủ nhiệm lớp?" Là thứ gì, chưa từng nghe
qua.
"Đúng rồi, tôi họ Phù, anh có thể gọi tôi là thầy
giáo Phù."
Anh không có hứng thú gọi bất kì người nào là thầy
giáo.
"... À..." Đối phương dường như cảm thấy có
chút lạnh nhạt, không thể không hỏi lại: "Xin hỏi bố của bạn Hồ có nhà
không?".
>
"Không có!"
"À, xin hỏi khi nào ông ấy về nhà vậy?"
"Không biết!" Ai có hứng thú đi quản cái thứ
kia khi nào về nhà chứ.
“Thế này nhé, bạn Hồ còn có phụ huynh nào khác
không?"
"Phụ huynh?"
"Đúng rồi, không có phụ huynh nào khác của bạn Hồ
ở nhà sao?"
"Là tôi!"
"À? Anh... anh là...”.
“Ừ”
"Nghe, nghe giọng nói dường như rất... rất trẻ,
xin hỏi anh là như thế nào với bạn Hồ vậy?"
"Sư thúc của cô ây."
"Sư thúc? Ồ, vậy cũng được, cũng được.”
“…”
“Vâng, chuyện là thế này, tối nay mời anh bắt buộc
phải có mặt tại buổi họp phụ huynh cuối kì.”
"Họp phụ huynh?" Hoàn toàn chưa từng nghe
qua cụm từ này.
"Thực ra sau mỗi học kì, chúng tôi đều phải tổ
chức buổi họp phụ huynh này. Nhưng mà, phụ huynh của bạn Hồ chưa từng tham gia.
Mấy lần họp phụ huynh cũng đều là bạn ấy một mình đến, chúng tôi rất lo lắng
cho tiền đồ của bạn Hồ. Hơn nữa, bài thi của bạn ấy... á, cái này tạm thời
không nói được. Lần này, vô cùng hy vọng anh có thể đến nói chuyện một chút về
vấn đề tâm tư, chí hướng cùng người sư tôn này... còn về vấn đề sức khỏe, tâm
lý, sau này về