
nhà, anh cũng nên chịu khó chỉ bảo bạn ấy một chút."
"... Mấy giờ?"
"Bảy rưỡi tối, tại phòng học của bạn Hồ, chúng
tôi sẽ đem thành tích của học sinh đưa cho các phụ huynh xem. Học sinh bây giờ
rất phức tạp, nếu như không thế này, chúng ta căn bản sẽ không…”
"Cạch, xoạch... tút...”
"...? Tôi... tôi còn chưa nói xong mà!"
"Cạch, tách!"
Cửa phòng học bị Hồ Bất Động kéo mạnh ra, cô thở hồng
hộc, lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, phát hiện giám thị đang dùng ánh mắt vô cùng
không thoải mái. Ánh mắt cô lướt qua đám học sinh trong phòng đang chăm chú
nhìn về phía cửa. Đặc biệt là mấy đứa đang chuyền giấy cho nhau, bị cô xông vào
bất ngờ khiến cho giật thót tim vội vàng nhét luôn vào mồm rồi nuốt xuống bụng,
bộ mặt vừa đau khổ vừa phẫn nộ, khinh bỉ nhìn cô.
Cô cười khan một tiếng, bực bội cất bước đi về phía
chỗ ngồi của mình. Vừa đặt mông xuống ghế thở phào môt cái, đang định viết đáp
án lên bài thi, liền cảm thấy bạn học A bên cạnh cứ nhìn chòng chọc vào cổ
mình, ánh mắt cực kì mờ ám.
Cô hồ nghi sờ sờ cổ mình, không hiểu chuyện gì.
Bạn học A tốt bụng, vươn cổ đến lẩm bẩm với cô một
câu: “Cổ”.
"Cái gì vậy?"
"Vết hôn!”
"Ý!" Cô hoảng loạn, làm rơi cây bút trong
tay xuống đất. Chẳng trách trên xe bus cô bị nhiều người nhìn chằm chằm như
vậy. Sao mấy vết dâu tây này lại lâu mờ đi như vậy chứ.
Một tay cô che cổ, một tay khom người nhặt chiếc bút
lên, lại thấy bạn học A thêm vào một câu kinh khủng hơn: "Trên ngực cũng
có?".
“Xuỵt!" Xùy xong một tiếng, cô vội vàng dựng
thẳng cổ áo, che đi gò cát nhỏ trên ngực mình, sợ hãi nhìn bạn học A, lại thấy
cô ta lắc lắc đầu, dùng ánh mắt “cậu hết thuốc chữa” nhìn cô, chán nản vứt ra
hai chữ: "Cầm thú!".
“…”
Cô thực tự rất muốn phản bác, nhưng tự biết mình đuối
lý. Cũng vì cái loại việc kia, nên cô mới đi thi muộn như vậy. Có nói thế nào,
cũng đều là giống người rất thích xác thịt mới làm ra được cái loại việc đó.
Haizzz, bây giờ cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, tay trái ôm lấy cổ, tay còn
lại bắt đầu viết đáp án lên bài thi mà thôi.
Trong suốt hai giờ thi, cô duy trì cái tư thế không tự
nhiên này. Cho đến khi chuông hết giờ vang lên, tay của cô đã tê dại không còn
cảm giác. Cô che cổ đứng dậy, vớ lấy túi xách của mình, định chạy ngay vào nhà
vệ sinh thì lại bị bạn học A kéo lại.
"Bất Động, tối nay họp phụ huynh, cậu có đến
không?"
Cô che cổ, chớp chớp mắt: "Mình đến làm gì, bố
mình không có nhà mà. Haizzz, lão Phù cũng quen rồi, không có chuyện gì thì ông
ấy sẽ chẳng dỗi hơi phát huy lòng yêu giáo dục đâu. Mà có lần nào ông ấy tìm
được bố mình đâu chứ".
"Cậu thì tốt rồi, không phải lo lão Phù lắm
chuyện nhiều lời nói thế nọ thế kia với phụ huynh của mình, về nhà cũng sẽ
chẳng bị giáo huấn." Bạn học A tiếp tục thở dài, Cậu còn không đi xử lý
vết dâu tây trên cổ đi, che cổ như vậy đứng ở đây thật là chướng mắt".
"... Chẳng phải chính cậu giữ mình lại sao."
Cô lẩm bẩm một câu, lập tức chạy vào nhà vệ sinh nữ, lấy băng urgo ra, soi vào
gương dán linh tinh. Sau khi bị mấy cô gái khóa dưới chỉ chỉ trỏ trỏ một Hồi,
cô ngẩng cao cái cổ có cả nghìn vết sẹo đi ra cổng trường.
"Cổ em bị tay của tiên nhân ngược đãi sao?"
Tiếng của Huỳnh Nhất Nhị từ bên cạnh cô truyền đến, anh nghịch ngợm, vỗ vào đầu
cô: "Thi thế nào?".
"Dù gì cũng sẽ không đội sổ." Cô chẳng vui
vẻ gì, lườm anh một cái, rõ ràng vẫn còn ghi nhớ trong lòng, chuyện khiêu vũ
lần trước, anh đã cố ý dùng lời lẽ châm chọc cô.
"Muốn đội sổ ở lớp em, cũng không phải chuyện
người thường có thể làm đượcHuỳnh Nhất Nhị cười cười, lớp của cô và Trác Duy
Mặc là lớp nổi tiếng không có điểm thấp nhất trường, cái tên nào đứng cuối cùng
cũng sẽ khó tìm như "hoa rơi nhà ai" vậy, còn phải qua một cuộc cạnh
tranh thảm khốc thì mới xác định được. "Thi xong hết rồi, định đi đâu xả
hơi?"
"Buổi tối em còn phải tới lớp, có họp phụ
huynh."
"Vẫn còn sớm lắm." Anh giơ đồng hồ đeo tay
lên nhìn, cười một cái: "Dù gì, bây giờ em về nhà, trong nha cũng sẽ không
gặp một người. Hay là... đi hẹn hò cùng anh nhé?".
“Bọn anh thông đồng với nhau đúng không?” Còn muốn kéo
cô vào làm cái gì? Cô đã nhìn thấu rồi, cái người gọi là thanh mai trúc mã này,
đã hoàn toàn trở thành người cùng phái với sư thúc rồi. Chính xác là anh đang
thông đồng với sư thúc để trêu đùa cô. Anh cố tình làm cho thói quen xấu của cô
hoàn toàn không vì đã trở thành "bạn nữ giới" của anh mà sửa đổi,
trái lại, càng ngày càng khiến cho nó trở nên tồi tệ hơn. Sắc đẹp của bọn đàn
ông quả nhiên là thứ hại người.
"Thông đồng? Em là nói anh cùng Hạ Thiên Lưu
thông đồng ư?"
"Nếu không thì ai vào đây!"
"À, em cảm thấy giao tình của anh và anh ta tốt
đến vậy sao, có thể tốt đến mức bí mật thông đồng với nhau sao? Hôm qua, anh
còn chuốc rượu cho anh ta đó. Thật không ngờ anh ta thực sự không thể uống, chỉ
mấy ngụm rượu vang thôi, đã say đến mức nói hết lời thật lòng. Tửu lượng của
anh ta thật đúng là!"
"Anh ấy đã nói gì?" Uống rượu xong, nói thật
lòng? Cô cho rằng những câu nói cụt lủn của anh, cô vừa mới nghe đã thây rấ