
hụ nữ
giữ gìn phẩm hạnh như tôi đây, bây giờ các bà có đốt đuốc ban ngày cũng chẳng
thể tìm được nàng dâu tốt như tôi đâu, tôi sẽ không bao giờ để công ty buôn xác
bán thịt của các người dụ dỗ đâu. Ai có thể biết được là sau khi chơi xong, các
người có gửi một đống ảnh khỏa thân đến tống tiền không, còn nữa, tôi làm sao
mà biết được hàng của các người có bị HIV, hoa liễu hay bệnh dại… không. Nói
tóm lại, tôi muốn…”
“Đứa con gái lắm mồm như cô im miệng cho
tôi! Tiệm trai bao của bà đây không bao giờ cung cấp mấy thứ hàng mạt hạng ấy,
tiệm của bà được hầu hết các bạn gái ủng hộ, yêu mến. Cô hiểu cái quái gì chứ!
Công việc của chúng tôi nói nhỏ thì là làm ấm lòng tâm hồn những người phụ nữ,
nói lớn thì gọi là bác sĩ tâm lý! Loại bà cô lắm mồm, ế chỏng ế chơ như cô, nếu
như không phải là tôi nhìn thấy tiền đồ của Thiên Lưu trong nghề này thì tôi đã
không phí thời gian mà dài dòng với một kẻ nghèo kiết xác, không nuôi nổi một
gã đàn ông như cô! Lão nương đem Thiên Lưu bán thân… hừ… đều tại cô, khiến bà
đây phải nói ra hai từ “bán thân” nhục nhã này… Tiền ký hợp đồng trả cho cô, cô
tự đi kiểm tra tài khoản xem đúng không!”
“Thiên… Thiên Lưu?” Cô cầm điện thoại,
sửng sốt lắp bắp, rồi quay ngoắt lại, trong mắt nhìn Hạ Thiên Lưu đang thản
nhiên lật lật một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Cô không hiểu tại sao anh có thể
từ một đạo sĩ tu tiên, siêu phàm thoát tục biến thành một gã trai bao hào hoa,
phóng đãng như vậy. Chắc chắn anh ta đã tiêu không ít tiền, đợi chút, còn một
vấn đề nữa cô cần xác minh lại
“Bà nói… bà muốn chuyển tiền vào tài
khoản của tôi… chứ không… không phải là rút tiền?”
“Vớ vẩn! Ngay từ lần đầu tôi nhìn thấy
dáng vẻ bảnh bao, ngây ngô của Thiên Lưu, tôi đã biết cậu ấy sẽ là một cái cây
hái ra tiền!”
“Bảnh bao… ngây ngô?” Hai từ này kết
hợp lại với nhau khiến Hồ Bất Động vô cùng lo lắng, liệu sau này khi anh ta
phục vụ xong, có tính nhầm tiền… thu thiếu phí… lại còn thiếu mất hẳn một số 0
hay không? Nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng chuyện đó. “Không… tôi
nói cho chị biết… Chị à, anh ta không thể làm trai bao được đâu, anh ta… anh
ta… anh ta là từ trên núi xuống, ngoại trừ việc tối ngày chỉ biết nói mấy câu
mê tín, hồ đồ lừa người ra thì chẳng hiểu cái gì hết, hơn nữa đầu óc anh ta có
vấn đề!”
“Ai là chị cô? Đầu óc cô mới có vấn
đề, Thiên Lưu nhà tôi thông minh, lạnh lùng như vậy, tôi cảnh cáo cô, bất luận
cô là bồ nhí hay là cái đuôi đeo đẳng Thiên Lưu, nếu cô dám cản trở tiền đồ
thăng tiến của Thiên Lưu thì ngày mai tôi sẽ sai người chặt cô ra thành từng
khúc, đợi lát nữa xe của bà đến đón Thiên Lưu đi làm buổi đầu tiên, cô nhớ
tránh xa ra một chút, đừng để bà này trông thấy cô! Nghe thấy chưa! Hừm, nói
chuyện với bọn gái già thật phiền phức! Bực mình!”
“Cộc…”
“Này! Này! Này!”
“Nói xong rồi?”, giọng Hạ Thiên Lưu
bình thản như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
Hồ Bất Động nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối
của mình, giơ tay run rẩy chỉ vào kẻ không biết xấu hổ, làm mất mặt liệt tổ
liệt tông, hủy hoại thuần phong mỹ tục, lại hoàn toàn chẳng chút hối lỗi trước
mặt mình kia, cô giận tím mặt, gằn từng tiếng một: “Chuyện – này – là – thế –
nào?”
“Tôi không muốn làm kẻ ăn bám.”. Câu
trả lời khiến Hồ Bất Động suýt thổ huyết.
“Anh… anh có biết làm trai bao là làm
gì không?”
“Là làm gì?” Anh ta hỏi ngược lại,
lông mày nhướn lên, rõ ràng là anh ta chẳng hiểu cái gì.
“Anh… ngay cả trai bao là làm gì anh
cũng không biết, vậy mà lại chạy đi ký hợp đồng với người ta!” Cô xông đến
trước mặt anh ta gần như là phát điên. “Hợp đồng đâu? Để đâu rồi?”
“Hợp đồng gì?”
“Chính là tờ khế ước bán thân anh vừa
ký với người đàn bà kia đó, anh bị bán rồi, anh có biết không? Anh nhàn rỗi quá
không biết về nhà mà xem ti vi, chơi một mình, nhân tiện giúp tôi giặt quần áo,
quét dọn nhà cửa, lau chùi nhà vệ sinh lại chạy lông nhông ra đường, làm mấy
cái trò tệ nạn! Cái gì mà bảnh bao với ngây thơ chứ!”
“Tôi chỉ là xem biển chỉ đường.”
“…” Đúng thật là bảnh bao,
ngây ngô mà! “Nếu anh không muốn tối nay bị năm chục người phụ nữ lần lượt đè
lên giường, làm hỏng hết đạo hạnh thanh tu cả đời của mình sau đó lại hút sạch
dương khí trên người anh, khiến anh ba ngày ba đêm không thể xuống nổi giường
và cả đời này hễ cứ nhìn thấy phụ nữa là sẽ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn thì mau
chóng đưa tờ giấyhụ nữ kia bắt anh ký tên cho tôi xem!”
“Tôi thấy phiền phức, vứt đi rồi.” Sáu
chữ đơn giản gãy gọn này buông ra cho con tim bé nhỏ của Hồ Bất Động gần như vỡ
vụn.
“Anh… anh… anh…”
“Tôi ném rồi”, anh lặp lại.
“Tôi cứu không nổi anh rồi… thôi anh
nên nhanh chóng về nhà thu dọn hành lý, trở lại núi đi…” Cô tuyệt vọng xua tay,
nhưng nghĩ lại lời đe dọa của bà chị xã hội đen vừa rồi, nếu như bà ta không
tìm được Hạ Thiên Lưu, vậy Hồ Bất Động cô chẳng phải sẽ trở thành kẻ thế mạng
sao? Dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được, trên tờ khế ước bán thân kia
hẳn giao hẹn rõ nếu người bán thân bỏ chạy, vi phạm hợp đồng thì phải bồi
thường hợp đồng gấp mư