
t
thừa thãi.
“Chị không hiểu tại sao người ta thổ
lộ với chị mà cần đến một thằng nhóc bảy tuổi làm phiên dịch? Chị càng không
hiểu tại sao phải cần một thằng nhóc dạy chị làm cách nào thổ lộ với bố nó.”
Lần đầu tiên trong đời cô được người ta, tại sao không lãng mạn một chút,mơ
màng một chút. Thôi được, cứ coi như không cần lãng mạn, không cần mơ màng
nhưng chí ít nó cũng nên giống những cặp đôi bình thường chứ. Vì sao ngay đến
hạnh phúc nhỏ nhoi đó cô cũng không có được?
“Bởi vì hai người đều là kẻ ngốc trong
tình yêu.” Phạn Đoàn lườm cô, phũ phàn chỉ ra sự thật.
“…” Cô không cam tâm bị coi
thường như vậy. “Bố em là kẻ ngốc trong tình yêu, điểm này chị không phủ nhận,
nhưng chị…”
“Chị thì sao? Người ta thổ lộ với mình
còn không biết. Nói chị ngốc không đúng sao?” Phạn Đoàn nhướn mày, nói tiếp:
“Ngay đến Di Tô và Di Phấn còn hiểu, thế mà chị chỉ biết đứng đó há hốc miệng.”
“Đó là bởi bọn em vẫn là trẻ con! Nói
đến đây chị mới nhớ, bố em tốn bao nhiêu tiền cho em học ở trường điểm, em lại
làm trò gì, bắt cá hai tay? Em có xứng đáng với đồng tiền mồ hôi nước mắt của
bố em không?” Cô đập tay xuống bàn, chỉ thẳng vào thằng nhóc mới tí tuổi đã đào
hoa, phong lưu.
“Em đâu co bắt cá hai tay. Chị đừng
hòng kéo em cùng một giuộc với chị nhằm giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình.” Nó
nhìn thấu tim đen của cô.
“Chị… chị bắt cá hai tay khi nào chứ?”
“Chị Hồ, chị còn nhớ đã hứa với em
chuyện gì không?” Thằng nhóc đột nhiên đứng dậy, nghiêm mặt nhìn cô. “Không
được bắt nạt bố em. Đừng nói với em chị chỉ thích nụ cười của ông ấy. Em thấy
tình cảm của chị và anh chàng hàng xóm kia vẫn chưa dứt hẳn nên chị chỉ lấy bố
em ra làm vật thay thế mà thôi.”
“…”ô chột dạ, cánh tay đang ôm lấy đầu cũng bất giác
ngọ nguậy.
“Cho dù trước đây bố em không để ý
chuyện chị bắt nạt ông ấy nhưng không có nghĩa bây giờ ông ấy cũng thế. Cho
nên, nếu chị không muốn tiếp tục trò chơi đó nữa thì tránh xa ông ấy ra.”
Nói xong, thằng nhóc “hừ” một tiếng rồi bỏ về phòng
ngủ, còn tỏ rõ thái độ bằng cách sập cửa đánh “rầm” một cái. Cô liếc nhìn chiếc
lư hương đặt ở góc nhà. Ngày trước, mỗi khi giận anh, cô thường đạp đổ lư hương
đó, nhưng sau này thành quen rồi, cứ thấy hương sắp cháy hết là cô lại bỏ thêm
hương mới vào. Đây có thể coi là chứng cứ thích anh không? Ít nhất cũng chứng
minh, cô rất quan tâm đến anh, sợ anh lạc đường, mà cô lại không hứng thú với
chuyện dán giấy tìm người nhà, hay đến đồn cảnh sát nhận người… Ồ, nếu nói như
vậy thì đơn giản chỉ vì cô không thích phiền phức chứ đâu phải thích anh.
Còn cả đống đĩa phim A vứt bừa bãi cạnh ti vi nữa, hầu
hết đều là do cô cầm từ hiệu sách về cho anh. Anh không từ chối, hằng ngày lãnh
cảm ngồi xem và ngủ gật. Như vậy, có thể coi là cô thấu hiểu sở thích của anh
không? Nhưng hôm đó ở tiệm đồ cổ, cô mới biết, sở thích thực sự của anh không
phải phim A mà là đồ cổ… Thế là cô đã mua tất cả cho anh.
Vậy nghĩa là cô có chút tình cảm với anh, phải không?
Nhưng Phạn Đoàn lại nói, cô chỉ đùa cợt anh, rằng cô
chỉ thích nụ cười của anh. Có phải vậy không nhỉ? Được rồi, cô thừa nhận, lần
trước anh giữ bộ mặt lạnh lùng mời cô đi xem phim, cô đã giật mình và phải đợi
anh mỉm cười rồi mới dám đồng ý. Mặc dù, biết nụ cười của anh lúc đó không phải
cam tâm tình nguyện nhưng nếu anh không cười có nghĩa là người đi xem phim cùng
cô là Hạ Thiên Lưu chứ không phải chàng trai mà cô bao.
Cô cứ tưởng anh rất hài lòng về mối quan hệ này của
họ, bởi vì người được lợi cuối cùng thật ra chính là anh. Cô nói muốn tặng quà
anh, là tặng quà cho Hạ Thiên Lưu thật sự. Nhưng anh đáp lạ cô bằng bộ mặt cảnh
giác, vì sự trong trắng của mình, anh kiên quyết không nhận quà của khách hàng.
Cô dựa lưng vào sô pha, nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng
nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi mất.
Hồi lâu, tiếng mở cửa rồi đóng cửa đánh thức cô dậy.
Cô vẫn nằm trên sô pha, không muốn động đậy, hơn nữa cũng chưa nghĩ ra phải đối
mặt với anh như thế nào. Đã vậy thì… ngủ tiếp. Đột nhiên, một hơi thở ấm áp phả
vào mặt cô…
Cô cảm nhận được hơi thở kia mỗi lúc một gần, bàn tay
cô cũng siết lại mỗi lúc một chặt. Thôi chết, anh ta muốn hôn trộm cô sao? Đây
là cảnh quá ư quen thuộc trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng cô nằm đây không
phải để tạo cơ hội cho anh. Cũng may cô đánh răng rồi…
Cô hé mắt, thấy anh quỳ một gối ngay bên cạnh sô pha,
nhìn cô chăm chú. Cô không nhìn rõ nhưng không dám mở mắt ra, chỉ đành nhắm
chặt lại.
Chiếc đồng hồ trên tường “tích tắc tích tắc” đều đều.
Cô bắt đầu mất bình tĩnh dưới sự thúc giục của thời gian. Tại sao anh chỉ quỳ ở
đó nhìn cô mà không áp môi lên môi cô, trong hoàn cảnh này, chắc chẳng có ai
lại hành động giống anh cả.
Đột nhiên một bàn tay vuốt lên mặt cô. Cô chưa kịp
mừng thầm vì cuối cùng anh cũng có động tĩnh thì anh lại thu tay về…
Chẳng lẽ anh tưởng cô đã chết nên muốn kiểm tra xem cô
còn thở hay không? Đáng lẽ anh nên lướt bàn tay mình lên đôi môi đỏ, gợi cảm
của cô mới phải chứ!
Bóng đen bên cạnh cô đột nhiên đứng dậy, cất bước bỏ
đi. Cô