
ông tin…đây…đây là giấc mơ phải không? Ông ấy sẽ không bỏ lại
chúng ta đâu….Du Du, làm ơn nói cho mình là ông ấy vẫn tốt đi.” Dương Mỹ dùng sức lắc mạnh hai vai của Phương Du. Cử động này làm những vết
thương vốn chưa đóng vảy của cô lại toác ra, máu tươi nhuộm đỏ cả băng
gạc trắng.
Thấy vậy, Phương Du sợ hãi giữ cô lại không cho cô tiếp tục cử động
“ Mỹ Mỹ, cậu bình tĩnh trước đã…nghe mình nói…ba không sao đâu, ông ấy chưa chết.”
Dương Mỹ ngớ người nhìn cô sau đó là mừng rỡ hỏi lại “ Thật chứ! Mình
biết là ba không có việc gì mà..mình đã biết là ba không bỏ lại chúng ta được mà…Đi..đưa mình đi gặp ba.” Nói rồi Dương Mỹ vội vàng muốn xuống
giường.
Cử động của cô khiến Phương Du kêu lên một tiếng sợ hãi vội vàng đến đỡ
cô “ Cậu làm cái gì vậy, cậu làm vết thương lại chảy máu rồi kìa. Đừng
cử động nữa, để mình đi gọi y tá vào băng lại cho cậu.”
“ Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chảy thêm chút máu cũng đâu chết được.”
“ Cậu còn nói, cậu suýt chút nữa đã chết vì mất máu rồi đấy. Đừng có cố
tỏ ra mạnh mẽ nữa, ít ra là lúc này, hãy để mình chăm sóc cậu, được chứ
?”Phương Du ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là đau lòng và yêu thương.
Dương Mỹ cũng nhìn cô nhưng thôi không còn cử động nữa mà ngồi yên cho y tá băng lại vết thương.
“ Được rồi, băng xong rồi, đỡ mình đi gặp ba đi.”
Phương Du do dự một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Dương Mỹ nhìn người đang nằm trên giường, khuôn mặt vẫn vậy lẽ ra lúc
này phải cười thật tươi nay lại tái nhợt nằm đó. Nếu không phải máy đo
nhịp tim vẫn bình thường có lẽ cô đã nghĩ…Không phải, ông ấy chắc chắn
chỉ là mệt mỏi quá nên mới chưa tỉnh. Cô tỉnh trước là do cô đã trải qua huấn luận nên nghị lực và cường độ thân thể khỏe hơn ông ấy. Chắc chắn
là như vậy.
Dương Mỹ nâng tay thân thiết vuốt từng đường nét cứng rắn trên khuôn mặt ba cô. Cô đau lòng nhìn những vết thương được băng bó trên người ông.
Bây giờ thì cô đã hiểu ánh mắt của Du Du khi nhìn cô mới tỉnh dậy. Đó là đau lòng, vô hạn đau lòng.!
“ Ba ốm quá…mới có mấy ngày mà đã như vậy rồi. Đợi ba tỉnh, chúng ta sẽ cùng làm cơm cho ba ăn nhé!”
Phương Du đau lòng quay mặt đi không dám nhìn nữa. Cô sợ nếu còn nhìn sẽ không kìm được bản thân mà nhào vào lòng ông ấy khóc òa lên.
“ Ba luôn bảo chúng ta là 2 tiểu quỷ không biết chút gì về nữ công gia
chánh, hì hì, đợi ba khỏe chúng ta sẽ cho ba thấy thế nào mới là nữ công gia chánh.”
Bóng dáng Phương Du run rẩy lùi lại mấy bước mới đứng vững.
“ Ba luôn than phiền là công việc của Tổ chức nhiều quá làm ba muốn đi
du lịch vòng quanh Thế Giới mà mãi chả có cơ hội được thực hiện. Đợi ba
tỉnh rồi chúng ta cùng bồi ba đi có được hay không?”
Phương Du bước đến đặt tay lên vai của Dương Mỹ, nước mắt lại lần nữa rơi lã chã trên khuôn mặt cô.
Dương Mỹ quay lại nhìn cô mỉm cười “ Ba sẽ tỉnh lại có phải không? Nói
cho mình là đúng như vậy đi…. Nói cho mình là những gì mình vừa nghe
không phải sự thật được không? Du Du…xin cậu nói cho mình đi!”
Phương Du ôm thật chặt cô vào lòng “ Mỹ Mỹ, khóc đi, có tớ ở đây, cậu cứ khóc đi.”
“ Ông ta nói ba sẽ không tỉnh lại nữa. Ông ta nói dối phải không? Mình
không cho phép ông ta được nói như vậy…Ai nói ba sẽ không tỉnh lại…hôm
trước ba còn nói sẽ làm cơm cho chúng ta ăn cơ mà…Mình không tin…Ông ta
nói dối, mình sẽ không tha cho ông ta. Mình sẽ giết ông ta…”
Dương Mỹ ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt đằng đằng sát khí nhưng đằng sau lại có đau thương vô bờ.
“ Mỹ Mỹ…đừng như vậy…chúng ta đều không tin chuyện này. Chúng ta sẽ cùng cố gắng đợi ba tỉnh dậy. Mình tin nhất định sẽ có kì tích xảy ra.”
Phương Du cố kìm nén nỗi đau trong lòng để an ủi Dương Mỹ. Nỗi đau của
cô cũng không hề kém hơn Mỹ Mỹ. Chỉ là, trong lúc này, cô không cho phép bản thân được gục ngã. Mỹ Mỹ đã chăm sóc cô từ nhỏ, hãy để lần này cô
làm thay nhiệm vụ của cô ấy một lần. Cô sẽ thay ba chăm sóc cho Mỹ Mỹ.
“ Du Du…mình xin lỗi…tất cả là tại mình…Nếu không phải ba đi với mình
thì sẽ không xảy ra chuyện…tại mình không bảo vệ tốt cho ba…Mình xin
lỗi…xin lỗi…xin lỗi…xin lỗi…” Mỗi một câu xin lỗi là một lần Dương Mỹ tự đánh vào người mình. Vết thương vừa được băng bó lại chảy máu.
Phương Du vội vàng ngăn lại hành động của cô không ngừng lắc đầu nước mắt rơi như mưa.
“ Đừng như vậy…không phải lỗi của cậu…Đừng làm tổn hại bản thân mình
nữa. Mình xin cậu…ba đã như vậy rồi…ngay cả cậu là niềm hi vọng cuối
cùng của mình mà cậu cùng nhẫn tâm tự hủy hoại hay sao?”
Dương Mỹ dừng hành động lại, ngơ ngác nhìn cô sau đó hai người ôm nhau cùng khóc.
Dương Mỹ suy nghĩ thật lâu mới quyết định bấm một dãy số quen thuộc.
“ Khụ…Thần!”
“ Dương Mỹ, cô làm sao vậy? Nghe giọng cô không được khỏe!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng.
“ Không sao! Mấy hôm trước tôi bị ám sát.”
“ Cái gì? Cô có sao không? Tôi sẽ sang thăm cô.”
“ Không cần đâu. Tôi cũng khỏe hơn rồi.”
“ Là ai đã làm?” trong giọng nói khàn khàn mơ hồ truyền đến một tia sát
khí. Ngay cả giọng nói cũng vậy, người kia chắc chắn là đã sắp không
chịu nổi rồ