
bệnh viện. Ba nhất định phải chịu đựng, chịu đựng….”
Trần Tại Thiên khó nhọc mở mắt mấp máy môi định nói nhưng không ra tiếng.
“ Ba…đừng nói gì cả, nghỉ ngơi đi, con đưa ba đi tìm bác sĩ.”
“ Mỹ….Mỹ…thay ta…chăm sóc…Du Du. Nó…nó là con ruột…của ta.”
“ Ba…ba…ba sẽ không có chuyện gì đâu. Ba phải sống để chứng kiến con và
Du Du lấy chồng sinh con nữa. Ba không được rời bỏ chúng con. Du Du
không có ba sẽ chết mất.”
“ Mỹ…ta…xin …lỗi. Ta …mệt mỏi.. quá. Ta…muốn ngủ.” trần Tại Thiên mệt
mỏi nhắm mắt lại, thân hình mềm nhũn ngã trong lòng Dương Mỹ.
“ Không…………ba…………….” Dương Mỹ điên cuồng gọi ông, lần đầu tiên trong
suốt 20 năm cô khóc. Nước mắt như vô tận rơi trên người ba cô, thân nhân duy nhất của cô.
Không ai hieur cảm giác của cô lúc này. So với vô hạn huấn luyện
tàn khốc thì loại đau đớn trong lòng cô còn kinh khủng hơn. Cô thà bản
thân là người chịu thương tổn chứ không muốn thân nhân bên cạnh co xảy
ra chuyện gì. Cô làm tất cả, cố gắng tất cả cũng chỉ là để cso khả năng
để bảo vệ những người àm mình yêu quý. Trong suốt hơn 20 năm cô sống,
thứ cô trân trọng nhất, giữ gìn nhất chính là thứ tình cảm gia đình mà
người này mang lại cho cô. Dương Mỹ không muốn làm cái gì Satan, làm cái gì tiểu thư hay chủ tịch cả, cái cô cần cũng giống như năm đó được sống trong sự bao bọc của cha mẹ. Ông trời cướp mất mẹ cô, cướp mất cha cô,
cướp mất tuổi thơ của cô nay lại muốn cướp đi cả người thân duy nhất cảu cô. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả cảm giác đau đớn trong lòng
Dương Mỹ lúc này. Là do ông trời bất công hay đây là những gì cô đáng
phải chịu. “ Bác sĩ….bác sĩ đâu…” Dương Mỹ một thân máu cõng theo ba cô chạy vào bệnh viện. Mỗi bước đi của cô đều để lại một vệt máu trên
đất nhưng cô lại không hề để ý đến.
“ Linđa, đi lấy xe đẩy nhanh lên.”
“ Bác sĩ…cứu ba tôi…nhanh…cứu ông ấy…” Dương Mỹ như bắt được cứu tinh vội vàng chạy đến.
“ Cô bình tĩnh trước đã, cô cứ giao ông ấy cho chúng tôi , ông ấy bị mất nhiều máu quá.”
“ Ông hãy cứu ông ấy…tôi xin ông hãy cứu ông ấy…”
“ Chúng tôi sẽ cố hết sức, cô hãy đặt ông ấy lên xe trước, chúng tôi cần cấp cứu gấp… Linđa, mang xe lại đây nhanh.” Bác sĩ vội vàng đỡ xe Trần
Tại Thiên lên xe “ Linđa, mang cô gái này vào phòng cấp cứu luôn, cô ấy
bị mất máu nhiều quá.”
“ Tôi không sao…ông hãy cứu cho ông ấy trước, tôi thực sự không sao!”
“ Tình trạng của cô cũng không khá hơn ông ấy nhiều đâu, chỉ là cô có
nghị lực và sức khỏe hơn ông ấy nên mới chưa ngất đi thôi. Linđa, đỡ cô
ấy đi.” Bác sĩ vừa chạy theo xe đẩy vừa nhìn Dương Mỹ với ánh mắt lo
lắng.
“ Không cần...tôi vẫn còn chịu đựng được…ông mau cấp cứu cho ông ấy.”
Dương Mỹ cố gắng chạy theo xe, ánh mắt cô lo lắng và đau lòng nhìn ba
cô. Có điều, ngay khi cô cảm thấy nhói đau sau lưng thì cô đã không còn
nhìn thấy gì nữa. Điều cuối cùng mà cô nhìn thấy là khuôn mặt tái nhợt
không còn huyết sắc của ba cô.
Dưới ánh mắt lo lắng của bác sĩ, y tá đứng sau cô đã tiêm cho cô một mũi an thần khiến Dương Mỹ ngất đi. Trong tình hình này có lẽ đó là cách
tốt nhất nếu không sẽ chẳng ai khuyên được cô lúc này.
Khi Dương Mỹ tỉnh lại đã là 3 ngày hôm sau. Cô chỉ cảm thấy toàn thân
mình đều đau nhức như cừa trải qua tra tấn vậy. Dương Mỹ đoán là mình đã bị gẫy 2 hay 3 cái xương sườn gì đấy. Nhưng giờ điều đó không còn quan
trọng nữa rồi, ba đâu, ông ấy đang gặp nguy hiểm, cô cần phải gặp ba cô.
“ Mỹ Mỹ….hu hu hu…” một giọng nói khàn khàn truyền đến, một thân hình bay thẳng vào ôm lấy cô.
“ Du Du….” Dương Mỹ khó nhọc mở miệng nói, cổ họng cô khô đặc, mỗi lần nói là lại cảm thấy đau rát.
“ Mỹ Mỹ….hu hu hu…cậu tỉnh rồi…hu hu…cậu làm tớ sợ chết mất…hai người mà có mệnh hệ gì thì tớ cũng không muốn sống nữa…hu..hu. Tớ rất sợ mất hai người…”Phương Du ôm thật chặt Dương Mỹ khiến toàn thân cô đều run rẩy
vì đau nhưng cô cũng không hề đẩy cô ấy ra.
Dương Mỹ biết chuyện này ảnh hưởng nặng đến tâm hồn cô gái nhỏ này
nhiều đến như thế nào. Cô không hề nghi ngờ những gì Du Du nói, nếu 2 ba con cô mà có chuyện gì chắc cô ấy cũng sẽ không sống nổi.
“ Tớ ổn rồi…thả lòng đi nào…không còn chuyện gì nữa đâu.” Dương Mỹ khó
khăn đưa bàn tay vuốt nhẹ tấm lưng run rẩy của Phương Du. “ Ngoan nào,
đừng khóc nữa, ổn rồi, tất cả đã qua. Dìu mình đi gặp ba đi.”
Nghe nhắc đến ba thân hình Phương Du lại càng run rẩy hơn, nước mắt cũng chảy càng nhiều, cô không bỏ Dương Mỹ ra như sợ mất cô.
Dương Mỹ cảm thấy tim mình lại nhói lên từng hồi, cảm giác bất an dâng
lên trong lòng cô. Cô dùng hết sức đẩy Phương Du ra, nhìn gương mặt đầy
nước mắt của cô ấy cô vừa đau lòng vừa sợ hãi “ Du Du…nói cho mình…ba
đâu…ông ấy vẫn tốt…phải không?” giọng của cô càng về sau càng run rẩy,
trong cổ họng tựa như có cái gì đấy mắc lại khiến cô phải khó khăn lắm
mới nói được hết câu.
Phương Du không nói gì, cô nhìn Dương Mỹ mà nhớ lại vẻ mặt của ba khi cô đến. Khuôn mặt đến chết cô cũng không quên được. Phương Du lắc mạnh
đầu, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“ Nói đi…ba đâu…ba…vẫn khỏe đúng không. Không được…mình phải đi tìm
ba…mình kh