XtGem Forum catalog
Yêu Em Thật Không?

Yêu Em Thật Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323742

Bình chọn: 8.5.00/10/374 lượt.

tức giận của cô mà tiếp tục nói “ Nếu

tôi cũng có người quan tâm như cô thì sẽ hết sức trân trọng rồi.” giọng

nói tuy nhỏ nhưng Dương Mỹ vẫn nghe thấy.

Cô có chút suy nghĩ nhìn anh “ Anh không có cha mẹ sao?”

“ Tôi là cô nhi!” Lăng Thiên mỉm cười trả lời cô, ánh mắt cũng không có

biến hóa nào tựa như câu chuyện đang nói không liên quan đến anh.

“ Một cô nhi có thành tích như anh cũng rất hiếm.” Dương Mỹ cũng không

an ủi anh như bao người khác mà bình thản nói. Nếu là người khác ở vào

tình cảnh này sẽ đều lên tiếng an ủi mấy câu nhưng Dương Mỹ lại hoàn

toàn không có khái niệm an ủi trong từ điển. Đối với cô, an ủi cũng đâu

thể khiến nỗi đau giảm bớt, cũng không thể thay đổi sự thật. Nếu đã vậy

thì cũng đâu cần làm việc vô nghĩa đó chứ.

“ Đều là ba nuôi dạy tôi. Ông ấy là một người rất tài giỏi, cũng là thần tượng tôi theo đuổi.” nhắc đến người kia khiến nụ cười của Lăng Thiên

cũng có thêm một chút chân thật.

“ Cha mẹ anh vì sao chết.” Dương Mỹ vô ý hỏi một câu mới biết mình lỡ lời nhưng đã muộn.

Lăng Thiên chỉ nhìn cô một chút, ánh mắt có điểm khác lạ “ Bị người hại chết!”

Dương Mỹ vốn tưởng anh sẽ không trả lời nên khi nghe được đáp án cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Cô cũng không hỏi thêm một câu nào nữa, hai người chỉ nói về những chuyên lặt vặt, cũng không đề cập đến vấn đề vừa rồi.

Cả đêm hôm đó, cả hai nói chuyện đến sáng nhưng đa phần là Lăng thiên

hỏi còn Dương Mỹ trả lời. Trong một thoáng nào đó, khoảng cách hai người đã rút lại không ít.

“ Cẩn thận….!” thanh âm tràn đầy lo lắng cùng ánh mắt

kiên quyết kia lại vừa hiện lên trong mơ của Dương Mỹ. Cô nhíu mày, cố

lắc mạnh đầu để xua đi những phần kí ức không nên có đó nhưng lại càng

khiến nó hiện rõ hơn.

Đã 3 ngày kể từ khi hai người được cứu, Dương Mỹ cũng không biết người

đàn ông kia đã khỏe chưa! Nhiều lúc cô đã suýt không kiềm chế được hỏi

một y tá chăm sóc. Điều này khiến tâm trí luôn ổn định của Dương Mỹ lần

đầu tiên có cảm giác đau đầu.

Ngày đó, khi hai người bị rơi xuống vách núi, Dương Mỹ vốn có khả năng

tự bảo vệ bản thân mình, ít ra cũng sẽ không bị thương đến nỗi mất mạng. Có điều, ngay khi hai người vừa rơi xuống, một vòng tay rắn chắc, ấm áp đã ôm chặt lấy cô khiến Dương Mỹ có ý nghĩ vùng ra cũng không có cách.

Mà chính người đó lại dùng bản thân hắn làm chỗ dựa cho cô, che chắn cho cô mấy lần thoát hiểm. Cho nên, hai người cùng nhau rơi xuống nhưng hắn lại bị thương đến nỗi gần như mất cái mạng nhỏ còn cô thì chỉ bị thương nhẹ.

Dương Mỹ cũng không biết làm sao để đối mặt với người đó cho nên khi hắn tỉnh lại cô chỉ còn cách cố tỏ ra lạnh lùng, xa cách để che giấu nội

tâm lần đầu gợn sóng của mình. Dương Mỹ chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối

trước mặt người khác, cũng chưa bao giờ để ai phải bảo vệ cô. Ngay cả

khi bị Giáo quan phạt chạy 10 vòng quanh đảo hay đứng dưới mưa tập giữa

trời đông cũng chưa hề thấy cô biến sắc. Từ trước đến nay, cô luôn là

người đi bảo vệ hoặc giết người khác chứ chưa bao giờ giao tính mạng của mình cho bất kì ai. Lần này, có thể nói là Lăng Thiên đã hai lần cứu

cô, điều này khiến trong nội tâm của Dương Mỹ thật không biết làm sao

mới tốt!

Khi hai người nói chuyện, nhiều lúc không biết là vô tình hay cố ý,

những câu nói của hắn tựa như hai người đã quen biết từ trước, thậm chí

còn rất thân thuộc. Mỗi khi sát khí trong cô vừa vùng dậy thì lại bị ánh mắt đau lòng của hắn làm dịu đi. Dương Mỹ cũng không biết bản thân đã

mấy lần có ý nghĩ sát nhân trong đầu nhưng rốt cuộc là cô cũng đã không

làm được điều đó.

Dương Mỹ từng nghĩ cảm giác của bản thân là sai lầm vì từ lần đầu tiên

hai người gặp mặt cô đã cảm thấy hắn thật quen thuộc, cũng không khiến

cô ghét bỏ như với nhiều người đàn ông khác.

Càng nghĩ, Dương Mỹ lại phát giác ra bản thân lại có chút đau hai bên

Thái Dương. Ngay lúc này tiếng mở cửa kéo dòng suy nghĩ của cô lại

“ Mỹ Mỹ, cậu dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa!” thanh âm tràn đầy

lo lắng của Phương Du vang lên, cô bước nhanh về phía giường của Dương

Mỹ kiểm tra.

Dương Mỹ mỉm cười nhìn cô “ Mình không sao, khỏe rồi mà! Cậu có thể đi làm thủ tục xuất viện…”

“ Không thể. Cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ thêm vài ngày nữa, đến bao giờ bác sĩ đồng ý thì mới được về.” Chưa kịp đợi Dương Mỹ nói hết Phương Du đã

kiên quyết gạt bỏ.

Câu nói vô tình của Phương Du khiến Dương Mỹ nhăn mặt thật sâu, cố làm

ra vẻ điềm đạm đáng yêu để được đồng tình. Nhưng mà lần này trời lại phụ lòng người, so về mặt này quả thực Dương Mỹ còn kém xa Phương Du nhiều

nhiều lắm!...

“ Được rồi, không cho phép cậu theo mình dây dưa chuyện này nữa, ý mình

đã quyết, cho dù cậu có dùng 90 con trâu cũng không thay đổi được gì

đâu.”

Phương Du thật khảng khái chặt đứt mọi hi vọng của Dương Mỹ nhưng khi

nhìn đến vẻ mặt méo hẳn đi của cô lại không đành lòng “ Aizz…thôi được

rồi, chỉ cần cậu hứa nằm thêm một ngày nữa thì ngày mai mình sẽ cho cậu

xuất viện.”

Câu nói nhất thời nhận được sự đồng tình của Dương Mỹ. Ít ra thì một ngày vẫn còn tốt hơn là nằm đây một tuần.

“ À, phải rồi, mì