
tôi?” Dương Mỹ bàn tay vẫn tiếp tục công việc, ánh mắt cũng không nhìn Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi. Tiếng nói của cô quả thực rất bé, nếu không phải nơi đây chỉ có hai người thì Lăng Thiên cũng
không phát hiện cô đang nói với mình.
“ Hả? Cô vừa nói gì tôi nghe không rõ!” lăng Thiên nghi ngờ hỏi lại. Quả thực là vừa rồi anh không nghe rõ cô nói gì.
“ Tôi hỏi anh tại sao cứu tôi!” Thanh âm Dương Mỹ đề cao hơn nhiều, ánh mắt cũng đối diện với Lăng Thiên.
“ À, vấn đề này à! Cũng không tại sao cả, thuận đường thì cứu thôi!” Lăng thiên không nhìn vào mắt cô mà liếc chỗ khác nói.
“ Tôi sẽ trả cho anh” Dương Mỹ nhíu mày nói, chứng kiến ánh mắt nghi ngờ của Lăng Thiên cô bổ sung “ Phần nhân tình này, tôi không quen mắc nợ
người khác.”
Lăng Thiên quay mặt nhìn cô, ánh mắt anh đăm chiêu “ Đôi khi quá sòng phẳng cũng không phải đức tính tốt!”
“ Không còn cách nào, tôi đã quen rồi!” Dương Mỹ nhàn nhạt nói.
Lăng Thiên nhìn cô thật lâu “ Cô đã thay đổi rồi!”
Dương mỹ nhíu mày nhìn anh đinh hỏi nhưng lại thôi. Cô đứng dậy bước vào trong rừng.
“ Cô đi đâu vậy?” Phía sau cô, thanh âm suy yếu của Lăng Thiên vang lên.
“ Tìm chút hoa quả và nước.” Dương Mỹ cũng không quay đầu lại vừa nói vừa tiếp tục bước đi.
“ Cẩn thận một chút!” lăng Thiên lên tiếng với theo cô.
Lần này Dương Mỹ dừng lại nhưng không nói gì, sau một hồi lại bước đi tiếp.
Khoảng 30 phút sau, Dương Mỹ quay trở lại với một ít hoa quả dại.
“ Có ai còn sống không?” Lăng Thiên câu đầu tiên cũng không hoi cô kiếm hoa quả ở đâu mà hỏi một vấn đề khác.
Dương Mỹ nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn nói “ Không còn ai hết. Sao anh biết tôi đi kiểm tra người?”
Lăng Thiên nở nụ cười bí hiểm với cô nói “ Đoán!”
Dương Mỹ cũng không tiếp tục truy vấn vấn đề này, ném về phía Lăng Thiên vài quả táo dại sau đó ngồi một bên ăn.
Lăng Thiên chứng kiến cảnh này cũng phải cười khổ nói “ Tiểu thư, tay
tôi không củ động được mà. Cô ném cho tôi cũng không có cách nào ăn
được!”
Dương Mỹ suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi về phía anh cầm quả táo trong
tay đưa lên miệng Lăng Thiên, chính bản thân cũng tự cắn một miếng khác.
Lăng Thiên nhíu mày nhìn cô, suy nghĩ đăm chiêu sau nói “ Trước đây cô không hề thích ăn táo.”
Động tác của Dương Mỹ khựng lại giữa chừng, ánh mắt có thêm chút sát khí mờ nhạt nhưng rất nhanh biến mất.
“ Thói quen không tốt nên bỏ rồi. Muốn không chết đói thì dù có là côn trùng cũng phải ăn thôi.”
Dương Mỹ nhàn nhạt nói, cũng không hỏi làm sao Lăng Thiên lại biết chuyện của cô.
Hai người từ lúc đó vẫn bảo trì im lặng. Đến chiều, Dương Mỹ lại đi kiếm ít củi và thức ăn cho hai người.
Sau khi nướng xong một con thỏ rừng, Dương Mỹ lại tiếp tục công việc lúc sáng là bón tận miệng cho Lăng Thiên.
Lăng Thiên cũng rất hưởng thụ được cô phục vụ, miệng lúc đòi hỏi nước,
lúc lại muốn cô lau mỡ cho hắn. Bộ dạng tuy có chút chật vật nhưng miệng lại cười đến toe toét không khép lại được.
Dương Mỹ cũng rất kiên nhẫn đáp ứng mọi yêu cầu của anh, cũng không hề nhíu mày gắt gỏng chút nào.
“ Tay nghề cô thật khá nha! Thịt thỏ của cô nướng cũng đủ mở một nhà
hàng rồi đó. Có điều nếu có thêm chút gia vị có lẽ sẽ ngon hơn!” lăng
thiên vừa ăn vừa bình luận không để ý đến sắc mặt Dương Mỹ đang đen lại.
Dương Mỹ nhét nốt phần thịt còn lại vào miệng Lăng Thiên khiến anh ú ớ
không nói thêm được câu nào, ném ánh mắt đau khổ về phía cô.
Dương Mỹ bỏ ngơ mọi động tác cầu xin của anh khiến Lăng Thiên thật khó khăn nuốt xuống hết chỗ thịt trong miệng.
“ Cô thật không tốt nha, sao có thể đối xử với người bệnh như vậy, hơn
nữa tôi còn là ân nhân của cô.” Lăng Thiên oán hận lên án.
“ Nếu anh không phải cứu tôi thì anh đã sớm chết rồi” Dương Mỹ cũng
không nhìn anh chỉ nhàn nhạt nói khiến Lăng Thiên nghe xong cũng rụt cổ
lại không nói thêm câu gì. Anh biết điều cô lại là sự thật.
Trăng đã lên cao, có lẽ là đã 11 giờ, Dương mỹ cũng không có dấu hiệu
mệt mỏi. Cô nhặt củi cho thêm vào trong đống lửa. So với hoàn cảnh hiện
tại, trước đây cô đã từng phải 3 ngày 3 đêm không ăn không ngủ còn phải
đề phòng dã thú và đồng bạn nhân cơ hội tập kích thì bây giờ nào đã đáng là gì.
Lăng thiên nhìn cô với ánh mắt có chút thương xót và yêu thương gọi cô “ Cô lại đây cùng nằm đi, trong rừng này cũng không có dã thú, hơn nữa về đêm sẽ rất lạnh.”
Dương Mỹ nhìn anh thật sâu nói “ Không lien quan đến anh, mau ngủ đi.”
Lăng Thiên biết không thể khuyên bảo được cô, nên chỉ đành tìm cớ nói
chuyện muốn thức cùng cô “ Cô nghĩ bao giờ bọn họ sẽ đến cứu chúng ta”
“ Có lẽ là ngày mai, sẽ sớm thôi anh không cần lo lắng.”
Lăng Thiên biết cô hiểu lầm anh sợ hãi ở trong này nhưng Lăng Thiên cũng không muốn giải thích..
“ Ba cô chắc sẽ lo lắng cho cô lắm!”
“ Đừng nhắc đến ông ta!” Giọng nói Dương Mỹ cũng đã lạnh đi vài phần
Lăng Thiên cũng không vì vậy mà im lặng ngược lại mỉm cười nói “ Xem ra
lời đồn đại không sai. Quan hệ giữa hai cha con cô không được tốt lắm!”
Dương Mỹ trừng mắt nhìn anh “ Không lien quan đến anh. Bớt nói đi không ai bảo anh câm.”
Lăng Thiên cũng không để ý đến sự